Đúng vậy!
Bảng hiệu của cái quỹ từ thiện này đã sớm bị y tá trưởng giấu vào nhà kho, miễn cho người khác hỏi tới mà xấu hổ.
Điền Hương Lan nghe thấy đề nghị của Trương Xu:
- Đến giờ tôi vẫn còn ngượng ngùng lấy cái bảng hiệu ấy ra!
Trần Bỉnh Sinh nghe thấy thế thì biến sắc, ông xấu hổ cười một tiếng:
- Chủ nhiệm, kinh tế của vợ tôi xảy ra chút vấn đề, đoán chừng là ....
Mọi người nghe Lão Trần nói thế, suýt nữa bật cười.
Mỗi lần nhắc tới quỹ từ thiện thì Lý Bảo Sơn luôn nhìn vị thổ hào trong phòng ban một cách trìu mến nhất có thể: Vợ của Trần Bỉnh Sinh!
Lý Bảo Sơn thở dài.
An Ngạn Quân bất đắc dĩ nói:
- Sang năm ngoại khoa tay được xây dựng rồi, có lẽ lúc đó thì sẽ tốt hơn một chút.
Ngay khi ông nói điều này ra, khuôn mặt của y tá trưởng Điền Hương La đột nhiên thay đổi.
- Chủ nhiệm An, đừng chê tôi nói chuyện khó nghe, tôi ... Tôi cảm giác một khi ngoại khoa tay được xây dựng thì phòng ban chúng ta sẽ càng thua lỗ nhiều hơn!
- Tôi nói thật, ông nhìn chủ nhiệm Trần xem, lúc trước người ta thật tốt, bây giờ bị ông mang một thời gian, hiện tại lại không hề đau lòng tài liệu một chút nào ...
- Đúng là người bệnh đáng thương, nhưng mà ... Cũng không thể cứ thế mãi.
Tôi cảm thấy còn không bằng chung ta lại lam quỹ từ thien một lần nữa, dù sao thì khoa cấp cứu của chúng ta thật sự rất cần khoản tiền này ...
Hàn huyên nửa ngày, lòng vòng một hồi lại quay về việc mở quỹ từ thiện.
Lý Bảo Sơn nghe xong cũng hơi nhức đầu.
Ông đảo mắt một vòng, nhìn thấy Trần Thương, hỏi:
- Chủ nhiệm Trần này, cậu vừa vặn mới tiếp nhận phòng ban, nếu không hay là như vậy đi, cậu tới làm thử quỹ từ thiện này trước xem à? Thế nào?
Thật ra thì Lý Bảo Sơn không có ôm hi vọng gì cả, ông chẳng qua là nói tượng trưng một chút mà thôi.
Dù sao thì mỗi năm mọi người đều nói về quỹ từ thiện này, nhưng mà cũng không thể làm được gì tốt.
Ông để Trần Thương làm chuyện này là vì hiện tại cậu ta là chủ nhiệm, cho cậu ta làm chút việc để có thể nhanh chóng tiếp xúc và quen thuộc với sự chuyển động của phòng ban.
Đến nỗi có quyên góp được tiền hay không?
Lý Bảo Sơn căn bản không nghĩ về việc này.
Bởi vì chính ông cũng từng phát động, nhưng mà không dùng được cái rắm gì ....
Mà sau khi nghe thấy câu này, ánh mắt Trần Thương lập tức sáng rực lên.
Đúng vậy!
Quỹ từ thiện trọng chứng nguy cấp?
Ý kiến hay!
Nếu như thật sự có thể thành công thì chuyện này tuyệt đối sẽ có ảnh hưởng tích cực tới sự phát triển của phòng ban.
Một hòn đá trúng mấy con chim.
Nghĩ tới đây, Trần Thương gật đầu:
- Vâng chủ nhiệm, cháu sẽ cố gắng làm tốt chuyện này.
Lý Bảo Sơn sững sờ, tiểu tử này, cậu không hiểu ý của tôi rồi, ý của tôi là lừa gạt qua loa một chút là được rồi, nào có đơn giản như vậy chứ.
Mà y tá trưởng và mọi người lại không đành lòng.