Ông quyết định sẽ bước trở về vạch xuất phát, ra trận một lần nữa!
Làm một người bác sĩ đơn giản!
Có thể nói, không ai ở đây có thể thấu hiểu những lời Trần Thương vừa nói hơn nhóm chủ nhiệm.
Hưng phấn!
Kích động!
Run rẩy!
Tất cả đều lộ rõ trên mặt họ, nhưng cuối cùng không ai nói được lời nào.
Mọi người ngẩng đầu người thanh niên hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, ai nấy đều hơi cảm khái, nhưng chủ yếu vẫn là cảm động.
Trách không được cậu ta còn trẻ như thế mà đã có thành tựu rất cao.
Có lẽ ... Cũng bởi vì phần yêu quý này!
Vương Kỳ nhìn chầm chằm Trần Thương, sự xấu hổ và nước mắt ân hận đã làm nguôi cơn lửa táo bạo trong lòng ông nhiều năm.
Thật là một đứa nhỏ tốt!
Nếu biết vậy thì lúc trước ông đã không từ chối việc cậu ấy làm nghiên cứu sinh của mình rồi!
Có được truyền nhân kế thừa y bát như vậy, ai may mắn lắm mới có được!
Thật sự là quá may mắn!
Mà lúc này, Dương Kiến Thụ thở dài.
Ông luôn cảm thấy trái tim mình gặp không giống như những gì Trần Thương miêu tả?
Chẳng lẽ ... Trái tim của chúng ta không giống nhau?
Hoặc là ... Tầm mắt của chúng ta không giống nhau?
Giờ phút này, ông cảm thấy ánh mắt của Trần Thương cũng không có đáng sợ đến hoảng hốt như vậy nữa.
Ngược lại ông cảm thấy mình quá mức thô bỉ.
Chẳng lẽ ... là do mình lớn lên ở Mỹ cho nên khuyết thiếu hiểu biết về tiếng Hán bác đại tinh thâm?
Chang le ong muon lam phau thuat cho tot con phai đi đai hoc học bổ túc tiếng Hán?
Lời nói của Trần Thương khiến mỗi người ở đây đều hoảng sợ, bao gồm cả Tần Hiếu Uyên!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!