Cô không biết phải nói gì.
Cảm động?
Cô thà tình nguyện chồng mình dù nghèo một chút cũng đủ lo cơm áo gạo tiền, dù vay tiền ... cũng không muốn những thứ này ...
Cô thấy mình ích kỷ!
Không có ước mơ lớn như Tieu Ly muốn bảo vệ gia đình và đất nước.
Cô chỉ là Lục Khiết nhỏ bé, nên chỉ mong muốn chăm sóc gia đình nhỏ của mình thật tốt.
Nhưng lúc này cô hơi cảm động.
Sau cùng, khi tuyệt vọng nhất, đất nước đã không phụ lòng và không bỏ rơi gia đình mình.
Để cô cũng tin rằng trên đời này vẫn còn dấu vết của hơi ấm, còn một chút tình thương.
Ca phẫu thuật đang trong thời gian chuẩn bị.
Phẫu thuật tối nay, vào buổi chiều.
Mọi người đang gấp rút chuẩn bị cho ca mổ của Chanh Chanh.
Chanh Chanh ngồi trên giường, cẩn thận từng li từng tí viết nhật ký.
Lục Khiết bước vào, nhìn thấy Chanh Chanh đang viết gì đó, đột nhiên nở nụ cười:
- Chanh Chanh, con viết gì vậy? Đọc cho mẹ nghe với?
Chanh Chanh nhìn thấy Lục Khiết đi vào, đột nhiên nheo mắt lại, đóng vở lại, nhét nó vào chiếc cặp nhỏ đi học của nó.
- Không được nhìn, đây là bí mật của Chanh Chanh!
Lục Khiết chợt mỉm cười nhìn con mình.
Cô không biết bắt đầu từ khi nào con cô học được viết nhật ký, có lẽ đây là một thói quen tốt.
Năm giờ chiều, Dương Khai Hoa vội vàng bước vào phòng bệnh, bộ quần áo xưa nay đều tươm tất nay lại nhăn nhúm, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi, theo sau là một người đàn ông.
Chanh Chanh, bác mang cho cháu đồ ăn ngon này.
Dương Khai Hoa để đồ an vặt sang một bên.
Lục Khiết nhanh chóng từ chối:
- Anh Dương, anh khách sáo quá.
Mặc dù ánh mắt Chanh Chanh nhìn chẳm chẳm vào đồ ăn vặt, nhưng cô bé lắc đầu nói: