Trần Thương gật đầu:
- Ừ, đúng vậy.
Thi Dương nghe đến đó, lập tức khẩn trương hỏi:
- Có vấn đề lớn không?
Trần Thương hơi may mắn:
- Trái tim bị dao đâm vào, nhưng mà ... đã cấp cứu kịp thời cho nên vấn đề không lớn, suýt nữa là người đã không còn .... Mấu chốt là những người đến gây chuyện bệnh viện kia còn đốt vòng hoa trong sân để thị uy.
Thi Dương nghe Trần Thương kể, tức giận đến mắng một tiếng:
- Đám chó chết, thật sự là không biết xấu hổ.
Trần Thương thở dài:
- Gánh nặng đường xa.
Thi Dương cũng là bất đắc dĩ lắc đầu:
- Sau khi tôi tốt nghiệp thì đã làm năm năm ở Hiệp Hòa, đó là năm năm nhịn nhục, tôi không thể chịu đựng nổi nữa. Sau đó tôi có một cơ hội bước vào lĩnh vực kinh doanh thiết bị, sau đó đầu quân vào Medtronic. Tôi làm sáu năm thì đã bước lên vị trí tổng đại kinh lý Hoa Đông.
- Ngay từ đầu thì tôi cảm thấy học y có địa vị rất cao, được mọi người tôn kính, thu nhập cũng khả quan, sau này tôi phát hiện bác sĩ cũng thế mà thôi. Rồi tôi bước ra ngoài, tiến vào công ty dược phẩm, lúc này tôi mới biết được cái chức tiến sĩ Hiệp Hòa của tôi là nổi tiếng đến thế nào!
Ở trong bệnh viện thì tôi chỉ là một bác sĩ nho nhỏ, không là cái rắm gì trong mắt mọi người. Nói mình ở Hiệp Hòa thì thấy rất kiêu ngạo, nhưng mà cậu ở trong cái vòng này thì mới biết mình cũng chả là cái gì.
- Nhưng mà khi tôi đi tới công ty dược phẩm, tôi phát hiện trình độ và kinh nghiệm của tôi tại Hiệp Hòa lại cực kỳ nổi tiếng ở xí nghiệp. Về cơ bản thì tôi đã nhảy việc hai năm một lần và đạt được vị trí tổng đại lý ở khu Hoa Đông trong vòng vài năm. Chưa đến bốn mươi tuổi mà tôi đã kiếm được số tiền khi tôi làm bác sĩ phải kiếm cả đời mới có, tôi cảm thấy tôi không lỗ.
- Hơn nữa, hiện tại ai mà dám gây sự với tôi, tôi sẽ trực tiếp xử đẹp tên đó, ai cũng là người, thằng này nhẹ nhàng với mày để làm gì? Dựa vào cái gì mà thằng này phải bị bắt cóc đạo đức, tôi thiếu nợ mấy người à? Tôi cảm thấy hiện tại rất tốt!
Trần Thương gật đầu, không nói chuyện.
Thi Dương nói cho Trần Thương nghe, nhưng mà ... đó cũng như là nói cho chính anh nghe, nói cho bản thân rằng tôi không hối hận.
Sau khi lảm nhảm vài câu thì Thi Dương đã đưa Trần Thương đến cửa chính khách sạn, anh bỗng nhiên nói:
Đúng rồi, Trần Thương này, tôi có mang cho cậu một chút quà đặc sản, cậu cho tôi địa chỉ đi. Tối nay sẽ có một chuyến hàng tới công ty chi nhánh tại Đông Dương, thuận tiện gửi quà của tôi theo, ngày mai tôi nhờ người đưa đến nhà cậu.
Trần Thương vội vàng từ chối:
- Anh Thi Dương quá khách sao rồi, cái này thực sự không cần thiết.
Thi Dương cười lắc đầu:
- Không phải là thứ gì quý giá đâu, chỉ là vài con vịt nướng thôi, còn có chút đồ ăn uống, không đáng giá gì cả, chỉ là chút tâm ý thôi.
Sau khi đưa đẩy một phen, Thi Dương cười nói:
- Cậu rất hợp ý tôi, chúng ta kết bạn đi.
Mạnh Hi nhìn thấy Trần Thương trở về, tức khắc kinh ngạc và vui mừng:
- Cậu không có chuyện gì chứ?
Trần Thương nhíu mày:
Tôi thì có chuyện gì được?
Mạnh Hi nói một cách lo lắng:
- Tôi nghe nói ở trung tâm cấp cứu có người tấn công bác sĩ, tôi lo cậu sẽ xảy ra chuyện!
Mạnh Hi thích nói đùa, tính cách của người này tương đối thẳng tuột, cái này có quan hệ rất lớn tới việc sống mười mấy năm ở bên Mỹ của cô ấy.
Thật ra, Mạnh Hi rất ít khi nói đùa với người xa lạ, cũng vẫn luôn có tạo cảm giác về khoảng cách, cô ấy có ý thức bảo vệ bản thân rất mạnh. Nhưng mà khi đối mặt với Trần Thương hay những người quen biết thì cô sẽ nói đùa tương đối nhiều, có đôi khi nói liến thoắng không dứt, nghĩ cái gì nói cái đó.
Trần Thương lý giải điều này cho nên cũng không cảm thấy kinh ngạc, anh chỉ cười cười là được.
Khi mà Mạnh Hi biết bên kia xảy ra chuyện thì đa lo lắng cực kỳ, cô gọi điện thoại tới mà không có ai bắt máy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!