Bệnh viện họ không ngờ?
Đây chính là chỗ dựa lớn nhất của Phùng Hoằng Nghị!
Đơn giản là lừa bịp tiền mà thôi.
Hơn nữa, cha của anh ta, rất đáng tiền.
Thậm chí tâm lý vặn vẹo của anh ta cho rằng, chết càng kiếm tiền hơn so với còn sống!
Bởi vậy anh ta còn đặc biệt tìm đoàn đội chuyên tới nháo nơi này, tiến hành thêm dầu vào lửa.
Bên trên băng biểu ngữ còn viết sự tích quang vinh của cha anh ta, cái gì anh hùng gì đó.
Thậm chí ảnh chụp cũng chuẩn bị xong!
Đây rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.
Ngưu Cục nghe được Phùng Hoang Nghị chỉ mình nói cha cậu chết rồi, nhất thời tức giận bốc hỏa.
- Ăn nói kiểu gì thế?
Phùng Hoằng Nghị hừ lạnh một tiếng:
- Tôi chính là làm một ví dụ, anh không tức giận!
Ngưu Cục tức giận, cũng lười tranh cai cùng loại người này.
Phùng Hoằng Nghị tiếp tục nói:
- Sau khi ra ngoài, tôi muốn xem thử tại sao em tôi lại bị thương, các người dựa vào cái gì đánh em ấy, muốn bắt muốn đánh cũng là cơ quan công an đánh chứ
Nghe thấy câu nói này, Trần Thương luôn cảm thấy quái dị, bất đắc dĩ lạnh lùng nhìn thoáng qua Phùng Hoằng Nghị.
Phùng Hoằng Nghị thấy Trần Thương tiểu tử trẻ tuổi trừng mắt nhìn mình, nhất thời cười giễu một tiếng:
- Nhìn cái gì mà nhìn? Làm sao, cậu đánh em tôi? Tiền thuốc men đưa chưa? Phí chữa bệnh, không phải đều là tiền à? Nhất mã quy nhất mã?
Trần Thương cười giễu một tiếng, không nói chuyện.
Phùng Hoằng Nghị cười nhạo nói:
Tiền đồ!
Ngưu Chính thấy thế, nhất thời nói:
- Anh đây là đang gây chuyện khiêu khích, tôi trực tiếp mang anh đi?
Phùng Hoằng Nghị cười ha ha:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!