Khi Phùng Hoằng Nghị, anh trai Phùng Hoằng Phòng nhìn thấy nhóm người Ngô Đồng Phủ thì lập tức ngăn lại.
- Dừng lại! Trả em trai lại cho tôi. Em trai của tôi bị các người giấu ở đâu rồi?
Nhóm người Tưởng Văn Thụy không nói gì.
Phùng Hoằng Nghị thấy họ không nói lời nào, lập tức trở nên hăng hái.
- Các người thật sự là xem mạng người như cỏ rác, không xem người bệnh là con người mà. Cha của tôi chết rồi. Ông ấy là một anh hùng, không chết ở trên chiến trường mà lại chết ở bệnh viện của các người đấy!
- Còn có em trai tôi nữa. Em ấy chỉ muốn đòi lại công bằng cho cha của chúng tôi thôi, chẳng lẽ như vậy cũng đáng bị các người đánh cho tiến vào phòng ICU sao? Gặp mặt cũng không cho gặp, các người đang muốn đuổi cùng giết tận à?
Phóng viên truyền thông ở xung quanh nghe thấy có chủ đề nhao nhao bu lại.
Dù sao náo loạn bệnh viện vẫn luôn là vấn đề được nhân dân quan tâm nhất, thích nhất, nghe vui nhất, cung tình nguyện thấy nhất, đac biệt là với những bệnh viện xem mạng người như cỏ rác, thu viện phí không hợp lý.
Đây tuyệt đối là điểm bùng nổ.
Tưởng Văn Thụy nghe không nổi nữa, nói:
- Đối với cái chết của Phùng lão tiên sinh, chúng tôi rất xin lỗi. Nhưng mà bản thân của việc chữa bệnh vẫn luôn có tính hạn chế, không ai có thể đảm bảo tỉ lệ chữa trị là 100% được!
- Còn về em trai của cậu, cậu ta có ý định sát hại nhân viên y tế của chúng tôi, trong quá trình giằng co đã đâm y tá của chúng tôi bị thương. Cô ấy là một người mẹ mới hai mươi sáu tuổi, một dao đâm thẳng vào tim, câu ta thật sự đến đòi công bằng à? Muốn đòi công bằng thì chắc chắn phải cầm dao tới à?
- Còn nữa, người nhân viên công tác kia khi bảo vệ y tá bị thương cũng suýt nữa bị đâm tổn thương, cậu ta chỉ đang phòng vệ chính đáng thôi. Mọi thứ những chuyện này chúng tôi sẽ để cảnh sát làm chủ để lấy lại công bằng cho tất cả mọi người.
Nói tơi đây, Tưởng Văn Thuy vẫn muốn nói tiếp nhưng bị Ngô Đồng Phủ ngăn
lại.
Nhìn một đám truyền thông, Ngô Đồng Phủ mở miệng nói:
- Tôi là viện trưởng của trung tâm cấp cứu, Ngô Đồng Phủ. Hôm nay, tôi muốn nói với mọi người rằng bệnh viện chúng tôi sẽ dàn xếp ổn thỏa chuyện này. Tôi sẽ đòi lại công bằng cho tất cả nhân viên y tế nói chung và nhân viên bị thương nói riêng, tòa án sẽ thấy rõ mọi chuyện.
- Còn tiền thì sao? Cho dù bệnh viện phải rút hết để mời luật sư cũng không phân cho các người một đồng một cắc nào!
- Các ngưoi nho đot nhieu vong hoa mot chut đe cho tat ca nhung ngưoi benh đã qua đời ở bệnh viện chúng tôi được mở rộng tầm mắt, để họ biết rằng trên thế giới này vẫn còn tồn tại những ác ma đang làm hại nhân gian!
Hôm nay, mỗi một người tham giao vào đoàn náo loạn bệnh viện ở đây, chỉ cần nhớ được, chúng tôi tuyệt đối không tha cho ai cả!
Danh tiếng của Ngô Đồng Phủ rất lớn, rất nhiều người ở đây đều biết ông.
Nghe thấy âm thanh có lực của ông, mọi người nhất thời hơi biến sắc.
Mà những người ở đội náo loạn bệnh viện kia, trong lúc nhất thời bỗng nhiên cảm thấy chột dạ.
Đến cả Phùng Hoằng Nghị cũng trợn tròn mắt.
Anh ta không sẽ có chuyện như vậy.
Anh ta để Phùng Hoằng Phòng đến đây gây rối, không ngờ thẳng này lại dám đâm nhân viên y tế, khiêu khích lửa giận của Ngô Đồng Phủ.
Ông già này không phải là người dễ chọc.
Thế nhưng mà, lúc này, tên đã lên dây, không bắn không được.
Phùng Hoằng Nghị cười một tiếng lạnh lùng:
- Đạo lý để các người nói là được sao? Tôi muốn gặp em trai của tôi!
Lúc này, mười người cảnh sát cũng đã nhanh chóng đến nơi.
Họ thấy cảnh trước mặt, nháy mắt thở dài.
Náo loạn bệnh viện.
Đau đầu. Đám người này chính là cùng một loại với những con ruồi, đuổi rồi lại đến, liên tục thách thức giới hạn pháp luật và đạo đức.
Ngưu Chính, cục trưởng cục công an, đích thân đến.
Sau khi nhìn thấy Ngô Đồng Phủ, ông gật đầu chào:
- Viện trưởng Ngô.
Ngô Đồng Phủ cũng gật đầu đáp lại:
- Chào cục trưởng Ngưu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!