Một bữa cẩu lương điêu luyện sắc sảo, lập tức tràng diện hơi không khống chế được.
Người bệnh bên trong phòng bệnh hơi ồn ào hoặc thậm chí là người nhà đều đi ra bắt đầu vỗ tay, ồn ào còn đang hô hào:
- Gả cho anh ấy, gả cho anh ấy!
Diều nay lam cho Tran Thương bien sac, khong the khong lam gay đanh uyen ương, mau đuổi hai người đi!
Show ân ái cũng không thể tại cấp cứu?
Thời khắc hai người thiên ân vạn tạ chuẩn bị rời đi, Trần Thương bỗng nhiên gọi người đàn ông lại, nói với người đàn ông:
- Anh gì ơi, anh chờ một chút!
Người con trai bỗng nhiên sững sờ:
- Có chuyện gì à? Bác sĩ?
Trần Thương vẫy vẫy tay:
- Tôi có một chuyen muốn hỏi anh.
Người đàn ông nhìn Trần Thương thần thần bí bí, đi tới:
- Làm sao vậy?
Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:
Anh mua cái nhẫn kim cương này ở nơi nào vậy?
Người đàn ông nghe vậy, lập tức nhịn không được cười, lấy điện thoại đề cử cho Trần Thương mấy cửa hàng, mới rời khỏi.
Người đàn ông hiện tại đang rất vui vẻ, dù sao bạn gái mang thai, tiếp xuống tranh thủ thời gian kết hôn mới là quan trọng nhất.
Sau đó một đêm, trở nên vô cùng bình thản.
Trần Thương khó được gặp phải ca đêm thế này, còn hơi vừa mừng vừa lo, trở lại phòng trực ban ngủ một giấc thật ngon.
Sáng sớm ngày hôm sau, tinh thần sảng khoái.
Tần Duyệt biết Trần Thương trực ca đêm nên tới rất sớm, mang theo bữa sáng, tự mình làm, có trứng tráng, còn mua sữa đậu nành.
Mới hơn bảy giờ đã vội vã chạy ra khỏi nhà, đến đưa cơm cho Trần Thương.
Tần Hiếu Uyên nghe thấy Tần Duyệt nấu cơm, trong lòng cực kỳ vui vẻ, gọi thẳng cô gái trưởng thành.
Thế nhưng sau đó đi ra nhìn trên bàn rỗng tuếch, cả một cái bánh mì tối hôm qua mua cũng không thấy, lập tức sửng sốt.
- Vợ ... Bà cũng ăn rồi?
Ký Như Vân sững sờ:
- Ăn cái gì?
Tần Hiếu Uyên trừng to mắt:
- Không phải tôi vừa rồi nghe thấy Duyệt Duyệt nấu cơm đó à? Cơm đâu?
Ký Như Vân liếc mắt:
- Ông cho rằng nó nấu cho ông hả?
- Tiểu Trần người ta tối hôm qua trực ca đêm, con gái ông đau lòng một đêm ngủ không ngon, sáng sớm lên liền bắt đầu nấu cơm, chuẩn bị bữa sáng ái tâm, ông cho rằng có ông? Nghĩ gì thế ...
Tần Hiếu Uyên sững sờ, lập tức trợn tròn mắt.
Thật lâu, lắc đầu:
- Vợ, để anh đun nóng sữa bò cho em. Ai ...
Buổi sáng người bệnh không nhiều, Tần Duyệt sợ Trần Thương bận rộn nên một đường chạy đến khoa cấp cứu, thời tiết khá lạnh, trong tay nắm chặt trứng gà rán, Tần Duyệt sợ lạnh hai tay trực tiếp cầm lấy.
Sau khi đi vào, Trần Thương vừa vặn cùng đối diện đụng vào cô:
- Làm sao vậy? Gấp gáp như vậy?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!