Sau khi Trương Đại nghe thấy lời này, ông nhíu mày:
- Anh có ý gì?
Cát Hoài gật đầu:
- Hầy! Tôi cảm thay thang nhoc Tran Thương đó, chac chan nó có rắp tâm, giữ lại không báo cho chủ nhiệm Đào, mà chắc chắn phải chạy đến bệnh viện chúng ta báo với chủ nhiệm Mạnh! Rõ ràng là cậu ta đang thèm khát thân thể của chủ nhiệm Mạnh!
Nói đến đây, Cát Hoài nghiến răng nghiến lợi, trước đây khi Trần Thương còn chưa tới nơi này, mỗi lần chủ nhiệm Mạnh đi làm phẫu thuật đều dẫn theo anh ta, thế nhưng từ khi tên nhóc đó tới, chủ nhiệm Mạnh càng ngày càng tránh xa anh ...
Ai ...
Mỗi lần nghĩ tới đây, trong lòng Cát Hoài lại tăng thêm bi thương!
Kỳ thật, anh ta thật sự đã hiểu lầm chủ nhiệm Mạnh, sở dĩ Mạnh Hi không muốn dẫn anh ta đi là vì sợ mình bị Trần Thương phê bình, như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng và địa vị của cô trong phòng ban ...
Bây giờ, Trương Đại là trong những người ủng hộ Trần Thương, từ khi quan sát cách Trần Thương phẫu thuật, thì địa vị của Trần Thương trong mắt anh đã được dâng cao lên tận mây xanh, một người như bác sĩ Trần sao có thể là tục nhân được?
Chắc chắn bác sĩ Trần cũng giống anh, là một người đề cao nghiên cứu phẫu thuật, dù chúng ta có thật sự thèm khát thân thể chủ nhiệm Mạnh, thì cũng chỉ dừng lại ở mức cải tiến gen cho trẻ nhỏ, vì sức khỏe của nhân loại mà dùng cả đời để phấn đấu!
Cát Hoài sao có thể hiểu được lý tưởng của chúng ta?
Bên trong phòng phẫu thuật, người bệnh vẫn chưa được đưa tới, Mạnh Hi lấy phim X-quang của người bệnh ra xem, nhìn Trần Thương nói:
- Cậu thấy chưa? Khoảng cách này tương đối dài, chắc chắn là phải cắt bỏ, tôi nghĩ giờ chúng ta sẽ cắt bỏ chỗ này đi, sau đó dùng mạch máu nhân tạo để thay thế, cậu nghĩ sao?
Giờ Mạnh Hi vẫn rất tôn trọng Trần Thương, trước mỗi ca phẫu thuật đều sẽ bàn bạc thật kỹ lượng với Trần Thương.
Trần Thương lắc đầu:
- Tôi không có ý kiến gì.
Mạnh Hi đột nhiên quay lại nhìn Trần Thương:
- Mà cho tới giờ tôi vẫn chưa từng thấy cậu làm mạch máu nhân tạo bao giờ, hay để hôm nay tôi dạy cậu!
Trần Thương sững sờ:
- Thật ra ... Có thể tôi biết!
Trần Thương nhìn sách kỹ năng hiện ra đầy đủ cả, chuẩn bị chọn kích hoạt.
Không sai!
Bây giờ anh thật sự đã biết.
Nhưng khi vừa nhìn thấy sự tự tin hiện lên trong mắt cô Mạnh, anh chỉ biết thở dài, được rồi, được rồi, coi như anh chưa biết đi.
Mạnh Hi nhìn lướt qua Trần Thương:
- Cố gắng nhìn cho kỹ, thật ra việc thay mạch máu nhân tạo cũng chưa được coi là một ca phẫu thuật chuyên môn, nhưng hiện giờ lâm sàng dùng rất nhiều, tôi có cảm giác trong lần tranh tài này có lẽ cũng sẽ gặp phải nó, dù sao cũng là một khâu không thể thiếu trong phẫu thuật mạch máu lớn trái tim.
Trần Thương gật đầu, đột nhiên hỏi:
- Cô Mạnh, cô cũng định dự thi hả?
Mạnh Hi khẽ gật đầu:
- Đương nhiên, tôi đại diện cho Đông Đại Nhất Viện.
Bỗng nhiên Trần Thương quay qua nhìn Mạnh Hi:
- Cô Mạnh ... Cô định giành vị trí thứ hai hả?
Mạnh Hi sững sờ:
- Thứ hai? Tại sao tôi phải đứng ở vị trí thứ hai?
Trần Thương nói:
- Bởi vì tôi là thứ nhất!
Mạnh Hi nhìn rõ sự kiêu ngạo tự tin của Trần Thương, cô nhịn không được bật cười:
- Tiểu Trần, cậu tự tin quá rồi đấy, chưa nói đến Đông Dương mỗi năm đều nằm trong top mười, chỉ tính nguyên trong tỉnh thôi đã có rất nhiều bác sĩ ưu tú rồi!
- Ba mươi lăm tuổi, với khoảng cách tuổi tác như vậy, chưa chắc cậu đã có khả năng chiếm được ưu thế.