Trần Thương đã rút ra kinh nghiệm từ lần này!
Khi đi theo xe cấp cứu ra ngoài, chỉ cần đưa người bệnh về thành công có thể thu được một ngàn điểm kinh nghiệm hằng ngày. Nếu như được đưa về là một cái xác không hồn, kinh nghiệm hàng ngày thu được tụt xuống chỉ còn hai trăm.
Thế là kể từ đó, mỗi lần Trần Thương lên xe đều sẽ mang theo Vương Khiêm.
Anh phát hiện chỉ cần mang theo Vương Khiêm ra ngoài, xác suất mang về cả cơ thể và linh hồn sẽ lớn hơn một chút. Nhằm tuân theo châm ngôn vì dân phục vụ, nâng cao xác suất cấp cứu thành công cho người bệnh, cộng thêm mục đích tăng kinh nghiệm của Trần Thương, hiện tại Vương Khiêm biến thành bảo bối giữ xe
Ban đầu thầy Dương còn khịt mũi coi thường.
Thế nhưng thời gian dần trôi, ông phát hiện chuyện này thật đúng là kỳ quái. Vì thế ông cố ý chụp một bức ảnh có Vương Khiêm, đổi hình nền điện thoại của mình thành chân dung anh ta.
Đối với chuyện này, Vương Khiêm chỉ có thể bất lực cười khổ.
Tháng mười hai, thời tiết lạnh hơn một chút, quần áo người đi trên đường mặc rõ ràng cũng tăng thêm rất nhiều.
Khoảng thời gian này bận rộn khiến Trần Thương rất ít khi đến Đông Đại Nhất Viện. Hôm nay Vương Khiêm trực ban, Trần Thương đi ra thật sớm, đi đến Đông Đại Nhất Viện.
Vừa lúc đi ngang cổng viện, mấy người trong gian hàng cạnh cổng cười nói:
- Tiểu tử kia, lâu lắm mới thấy cậu đến đây đấy.
Trần Thương sững sờ, lập tức cười nói:
- Vâng, gần đây cháu bận việc.
Ngay lúc Trần Thương đi qua khoa cấp cứu thì thấy xe cấp cứu 120 dừng ở cửa ra vào, bác sĩ Ngô Bằng của khoa cấp cứu nhanh nhẹn tổ chức công tác cứu viện.
Trần Thương tò mò muốn đi lên phía trước, nhưng chân vừa bước ra lại rụt trở về ...
Mình xuất hiện sẽ không làm tăng thêm bệnh tình cho người bệnh chứ?
Nghĩ đến đây, Trần Thương không nhịn được lắc đầu, sao có thể!
Bản thân mình thuộc thế hệ nối nghiệp chế độ chủ nghĩa xã hội mới, sao có thể tin tưởng những thứ vô lý như thế này.
Nghĩ tới đây, Trần Thương quyết định vào xem có cần ra tay giúp một chút hay không.
Vừa đi qua, Ngô Bằng đã lên tiếng hỏi thăm:
- Trần Thương à?
Trần Thương gật nhẹ đầu:
- Bận à?
Ngô Bằng gật đầu, đứng dậy gấp gáp đẩy cáng cứu thương vào phòng cấp cứu.
Trần Thương cũng không muốn quấy rầy, chuẩn bị quay người rời đi.
Lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên:
- Anh chính là ... Trần Thương, bác sĩ Trần của Tỉnh Nhị Viện đúng không?
Trần Thương quay người nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, cấp bậc không lớn, mặc quần áo trung tâm cấp cứu đang đứng ở cửa ra vào.
Trần Thương gật đầu nhẹ:
- Đúng vậy, anh là ...
Người thanh niên kia nghe xong, lập tức vui vẻ nói:
Em làm ở trung tam cấp cứu ở thanh phố, em tên là Lưu Bân.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!