Tôi uống hai túi nha!
Trần Thương liếc mắt, anh là cái thùng cơm ...
Lúc này, không ít y tá trẻ đều ăn cơm trong văn phòng bác sĩ, cười nhìn Vương Khiêm nói:
- Bây giờ anh Khiêm không giống ngày xưa nha, cơm trưa MacDonald xa hoa của anh đâu?
- Đúng đấy, bây giờ đến cả glucose cũng cần uống thêm một bịch.
Vương Khiêm không thèm để ý, yên tâm thoải mái nói:
- Giờ tôi đang muốn tích lũy tiền mua sữa bột cho con, không giống ông chủ Trần nha, đến giờ còn là một cẩu độc thân, không có bạn gái, không cần tặng quà, không có ngày kỷ niệm, cang không có một bà xã mang thai cả ngày hậm hực đâu!
- Quan trọng nhất chính là, giờ tôi chỉ làm lính bên dưới của ông chủ Trần thôi đấy!
Nói đến đây, Vương Khiêm bỗng nhiên thốt lên:
- Bây giờ, mục đích của tôi chính là phục vụ thật tốt cho ông chủ Trần, đi đâu cũng đi theo.
Trần Thương không muốn phản ứng Vương Khiêm, một thân thường phục đứng dậy đi vào phòng trực ban.
Lúc này, Vương Khiêm cũng bỗng nhiên kịp phản ứng:
- Đúng rồi, tôi phát hiện một chuyện vô cùng kinh khủng!
Một đám y tá trẻ vội vàng nói:
- Chuyện gì?
- Các người không cảm thấy kỳ quái à? Dáng dấp Trần Thương đẹp trai như vậy, người lại tốt, bây giờ thu nhập cũng khủng như thế, còn là đối tượng quan trọng được bệnh viện muốn bồi dưỡng, sắp tới có thể là chủ nhiệm Trần, tại sao lại không tìm được đối tượng chứ?
Đám y tá lập tức sửng sốt:
Đúng nha!
Thường Lệ Na một mặt bát quái nói:
- Bác sĩ Trần có phải có cái gì giấu chúng ta hay không?
Một câu trực tiếp làm nóng bầu không khí bàn ăn!
Từng miệng nhỏ bát quái càng nói càng xa.
Sau khi Trần Thương tới cửa nghe thấy vậy, trực tiếp trợn tròn mắt!
Còn không quay lại, đám người này đều muốn đem chính mình nói thành "Giáo sư Trần đến từ hành tinh khác" mất.
Mắt Nhạc Nhạc ánh lên ngôi sao nói:
- Bác sĩ Tiểu Trần à, tôi có nên giới thiệu một vài đối tượng cho anh hay không?
Trần Thương liếc mắt:
- Ăn của cô đi!
Bỗng nhiên Vương Khiêm cười nói:
- Thương nhi, vì sao bây giờ anh ra ngoài cấp cứu đều ưa thích lôi kéo tôi vào nha?
Vừa Thường Lệ Na lập tức:
- Y y y ... Anh Khiêm thật vô cùng buồn nôn.
Trần Thương cũng sững sờ:
- Anh muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối.
Vương Khiêm nghĩ nghĩ:
- Lời nói dối có êm tai không?
Trần Thương gật đầu:
- Cầu vồng đánh rắm!
Vương Khiêm nghe xong, lập tức hài lòng, lúc này nói:
- Vậy thì nghe lời nói thật đi.
Trần Thương còn chưa lên tiếng, bỗng nhiên Tiểu Lâm nở nụ cười:
- Anh Khiêm, anh biết vì sao sáng hôm nay, bác sĩ Trần bảo tôi trở về gọi anh không?
Vương Khiêm sững sờ:
- Đương nhiên là bởi vì kỹ thuật tôi quá cứng đó, ra ngoài cấp cứu hình như ... chưa từng chết người nào!
Nói đến đây, đến chính Vương Khiêm cũng trợn tròn mắt!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!