Hiệu trưởng nói một câu lập tức làm cho người một nhà đỏ mặt im lặng!
Hoan toan chinh xac, tre con khong hieu chuyen, ngưoi lon cac ngưoi không hiểu chuyện hả?
Lúc này, trong lòng Vương Nhất Triết cực sợ!
Cậu không ngờ, chỉ đơn thuần một hành vi đùa ác của mình lại dẫn đến hậu quả như vậy
Cậu thấp thỏm lo âu nắm chặt nắm đấm, nhìn một đám bác sĩ y tá mặc áo blouse trắng đi tới đi lui xung quanh, thấp thỏm lo âu.
Quay người liếc mắt nhìn vơ của thầy Mã, tranh thủ cui đầu, sợ bị phát hiện.
Vợ của thầy Mã cũng lo sợ bất an cùng đợi kết quả, năm nay thầy Mã đã năm mươi bảy tuổi, lập tức hưởng thanh phúc niên kỷ, con cháu cả sảnh đường, hiệu trưởng nhiều lần khuyên ông lui về hàng hai được rồi, nhưng ông còn là không bỏ xuống những đưa bé được, đời này thời gian đều dạy học trồng người, nơi nào có nói buông xuống liền có thể buông xuống?
Vương Nhất Triết con mắt thỉnh thoảng nhìn sang, tranh thủ thời gian rụt đầu
lại.
Nghe thấy hiệu trưởng lớn tiếng quát muốn báo cảnh, giờ khắc này Vương Nhất Triết lập tức sợ choáng váng.
Nước mắt ào ào chảy xuống.
Thế nhưng là nghĩ đến thầy Mã còn đang cấp cứu, vội vàng dùng tay áo dụi mắt một cái.
Nhưng mà ... mình phải ngồi tù hả?
Nghĩ đến đây, Vương Nhất Triết tủi thân nhìn thoáng qua "Hậu viện đoàn" ở sau lưng.
Sau lưng cậu là cha, mẹ, còn có cả ông bà, tất cả đều ngồi ở chỗ đó, cậu mới nhẹ nhàng thở ra ...
Lúc này, bà của cậu đang ôm một đứa bé, đây là em trai của Vương Nhất Triết.
Mẹ kéo Vương Nhất Triết qua, ôm vào trong ngực, an úi:
- Bảo bối không có chuyện gì! Không khóc không khóc, họ chỉ hù dọa con thôi, không khóc.
Vương Nhất Triết cảm nhận được mùi vị quen thuộc.
Mỗi lần mình làm chuyện sai, mẹ đều sẽ bảo vệ mình.
- Mẹ ơi, con không muốn ngồi tù, con không muốn bị cảnh sát bắt đi ...
Người phụ nữ nghe xong, vội vàng an ủi:
- Còn đừng sợ, hiệu trưởng chỉ dọa con thôi, con mới 10 tuổi, không tính là phạm tội, cảnh sát sẽ không bắt con ...
Trần Thương và Vương Khiêm đứng bên cạnh nghe thấy câu nói này, trong lòng lập tức cảm thấy lạnh lẽo!
Con trai của cô kém chút hù chết thầy giáo, cô còn nói không sợ?
Chẳng lẽ chỉ vì câu ta mới mười tuổi nên cảnh sát sẽ không bắt?
Cô có văn hóa đúng không?
Có hiểu pháp luật thật không?
Có văn hóa thì có thể giáo dục hài tử như thế à?
Đứa bé đang trong độ tuổi phá phách, cô lại có thể dùng kiến thức luật pháp như vậy để "Giáo dục" và "Bảo vệ" con trai của cô?
Người đàn ông bên cạnh hơi tức giận, kéo tay cậu bé muốn lôi ra ngoài:
- Lúc nào em còn che chở cho nó! Cũng tại do em quá nuông chiều nó, điện thoại đâu? Đưa cho anh!
Người phụ nữ nghe vậy, lập tức tức giận:
- Bây giờ con mình đã thành như vậy, anh muốn hù chế nó mới chịu hả? Nó mới mười tuổi! Hiểu biết cái gì? Anh còn quát em?
Người đàn ông hít sâu một hơi, bệnh viện nhiều người như vậy, anh thực sự không muốn mat mat xau hổ, cui đầu nhìn cham cham Vương Nhất Triết:
- Điện thoại đâu? Đưa cho cha!
Vương Nhất Triết vừa lấy điện thoại ra đã bị người phụ nữ cướp đi.
Lúc này, hai cảnh sát nhân dân đi tới.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!