Vương Khải An nhìn mọi người nói đùa trêu ghẹo, chỉ cười, rất ít nói chuyện, anh vào tỉnh Nhị viện không đến một tháng, mà khoảng thời gian này, lại là đoạn thời gian Vương Khải An cảm giác thoải mái nhất.
Cho dù lúc trước đãi ngộ Đông Đại Nhị Viện cho anh tốt hơn, thế nhưng loại hoàn cảnh công tác và bầu không khí công tác này trước nay chưa từng có.
Kỳ thật, hoàn cảnh công tác và bầu không khí quan trọng hơn đơn vị, Tỉnh Nhị Viện kém Đông Đại Nhị Viện rất nhiều, tự nhiên phúc lợi cũng kém một cấp bậc.
Thế nhưng luc đầu mình làm việc ở ngoại khoa lồng ngực, chủ nhiệm căn bản không coi mình như một phó chủ nhiệm, thậm chí khắp nơi nhằm vào ...
Đúng là bệnh viện cho điều kiện không sai, nhưng vấn đề phòng ban có hòa hợp hay không, cũng là một vấn đề khó.
Đây không phải việc bệnh viện có thể điều tiết.
Vì vậy, sau khi hợp đồng Vương Khải An đến kỳ, dứt khoát kiên quyết rời Đông Đại Nhị Viện, đi tới Tỉnh Nhị Viện mà ngay cả khoa ngoại lồng ngực cũng không có.
Bên phía bệnh viện hứa hẹn với Vương Khải An, trong vòng ba năm sẽ thành lập ngoại khoa lồng ngực, để anh tạm thời cấp cứu trong tiểu tổ thành lập ngoại khoa lồng ngực, trước mang tổ, sau đó dùng thời gian ba năm thành lập đoàn đội của anh.
Tần Hiếu Uyên cho Vương Khải An đầy đủ quyền tự do, thậm chí bao gồm quyền lợi thành lập đoàn đội, cũng là rất có lòng rồi.
Chỉ là mới đến, Vương Khải An vừa khéo gia nhập tiểu tổ cấp cứu.
Vốn dĩ Vương Khải An còn không hiểu, vì sao chủ nhiệm Lý Bảo Sơn lại cho Trần Thương làm người phụ trách tiểu tổ cấp cứu, nhưng giờ anh đã biết rõ.
Là bởi vì thực lực Trần Thương, đây quả thật là một kẻ đáng sợ, từ thiên tài này đều có chút không thỏa đáng, một người đồng thời biết làm nhiều chủng loại phẫu thuật như vậy, hơn nữa mỗi một loại đều cỡ trình độ đại sư, phẫu thuật ngoại khoa lồng ngực mà mình luôn tự hào, so với Trần Thương cũng thua kém rất lớn.
Hơn nữa ... Cũng bởi vì người này có một loại mị lực, có thể tập hợp mọi người trong đội lại với nhau.
Vì lẽ đó, cho dù là tiến sĩ Vương Khải An, hài hước gọi Trần Thương một tiếng "thầy Trần", cũng là cam tâm trạng nguyện.
Sau khi Viện Viện thu thập xong đồ, nói với Vương Khiêm:
- Anh Khiêm nhi, sáu túi glucose hôm nay ai mời?
Vương Khiêm thuận miệng nói:
- Tôi mời!
Chỉ là, Vương Khiêm bỗng nhiên sững sờ:
- Viện Viện, vì sao mỗi lần các người đều hỏi tôi là ai mời?
Viện Viện ngừng một lát, xấu hổ cười một tiếng:
- Y tá trưởng nói, bảo tôi hỏi anh.
Vương Khiêm nghe xong, lập tức nở nụ cười:
Này! Có phải y ta trưởng cảm thấy con người tôi rất tốt hay không?
Viện Viện hơi xấu hổ:
Y tá trưởng nói anh người này tao bao, thích mời, còn nói, không nên hỏi bác sĩ Trần, bác sĩ Trần khổ cực như vậy, không cần cân nhắc những chuyện này, còn nói nếu như bác sĩ Trần hỏi tới, thì nói phòng phẫu thuật thanh toán.
Một y ta bên cạnh cũng chen vô nói:
- Đúng! Y tá trưởng còn nói, glucose cũng là tiền, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, bác sĩ Vương rộng lượng, không thèm để ý chút tiền này.
- Đúng rồi, anh hai Khiêm, tôi giúp anh ký sổ nhé! Hì hì ...
Vương Khiêm sững sờ, lập tức mắt trợn tròn:
- Tôi mẹ nó, oan uổng ... Nhà giàu còn ngồi ở đây, lại bóc lột tôi, mấy người không đau lòng à?
Mọi người nghe thấy vậy, lập tức cười ha hả.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!