- Ai ký tên người đó chịu trách nhiệm.
Lúc đầu Vương Thọ đã làm tốt tất cả chuẩn bị, thế nhưng nghe thấy câu nói này về sau, trực tiếp giận không nhịn nổi:
Đậu phộng mẹ ông! Tôi ký con mẹ ông đấy!
Cầm lấy giấy và bút ném đi!
Cục diện lập tức hỗn loạn.
Mà Trần Thương không nghĩ tới sẽ gặp phải chuyện như vậy.
Đây là lần đầu anh gặp phải loại người nhà không ký tên này.
Nguy cơ sớm tối, hình như còn lấy mạng con trai làm tiền đặt cược?
Tiền quan trọng như vậy à?
Hơn nữa nhìn quần áo người già, làm sao thế này rồi?
Hoặc là ... Hờn dỗi có quan trọng như vậy?
Lại qua hai phút, y tá trưởng vội vàng chạy ra, thần sắc sợ hãi, khuôn mặt bất
an:
- Chủ nhiệm Vương, tim ngừng đập! Người bệnh ...
Lần này, Vương Thọ tỉnh táo, thản nhiên nói:
- Người nhà người bệnh không ký tên, camera có quay lại chứ?
Y tá trưởng trợn tròn mắt!
Cô biết rõ những lời này là có ý gì!
Chuyện này nghĩa là có thể xuất hiện ồn ào.
Thế nhưng ... Đây không phải họ hàng của chủ nhiệm Vương à?
Cha Dương nghe thấy y tá trưởng nói vậy, khuôn mặt lập tức thay đổi, chạy vội
tới:
- Tôi ký tên, tôi ký tên ... Nhanh cứu con trai tôi!
Từ đầu đến cuối, ông đều cảm thấy con trai không gặp nguy hiểm như vậy, cảm thấy là Vương Thọ muốn thoát khỏi liên quan với họ, cố ý hù dọa ông đây.
Nhưng hiện tại ... ông lập tức luống cuống.
Tiểu bác sĩ tranh thủ thời gian nhặt tờ cam kết phẫu thuật, Dương phụ run rẩy tranh thủ thời gian ký xong chữ:
Tôi có tiền, phí chuyên gia, tranh thủ thời gian cấp cứu!
Vương Thọ và Trần Thương vội đi đến hướng phòng phẫu thuật.
Mà lúc này, một tiểu y tá đi ra:
Chủ nhiệm Vương, người bệnh ... mất rồi ...
Một câu, lập tức hiện trường im lặng.
Vợ Dương Viễn Trung trực tiếp trợn tròn mắt, ngồi xổm trên mặt đất nghẹn ngào khóc rống lên.
Hai tay níu lại Dương:
- Ông trả con cho tôi, ông nhanh lên trả con cho tôi ... Vì sao ông không ký tên ...
Vương Thọ thấy thế, ngược lại đi vào phòng phẫu thuật, lúc này chủ nhiệm khoa cấp cứu còn đang cấp cứu, thế nhưng. bên trên máy theo dõi tim điện âm thanh chói tai, nói cho mọi người.
Người bệnh mất rồi!
Vương Thọ ngược lại bình thường trở lại, thế nhưng vẫn còn hơi hoảng hốt, anh ta không ngừng an ủi mình: Cái này không có bất cứ quan hệ nào với mình.
Tiền Lượng thấy thế, không đành lòng nhưng vẫn vỗ vai Vương Thọ:
- Không liên quan tới ông, không cần tự trách.
Vương Thọ dựa lưng vào tường, thở thật dài, quay người đi ra ngoài.
Bàn giao người nhà, chuẩn bị hậu sự.
Trần Thương không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp phải chuyện như vậy, lúc này, Tiền Lượng mới nói chuyện của Vương Thọ cho Trần Thương.
Mà tiểu bác sĩ đi theo bên cạnh thì là từ đầu tới đuôi không nói một lời.
Sau khi Trần Thương nghe xong, nhịn không được lắc đầu.
Thế giới này loại người gì cũng có!
Có lẽ Vương Thọ có vài chỗ làm không tốt, nhưng ... nào có người tốt người xấu vô duyên vô cớ? Ai không phải vì cuộc sống mình tốt hơn ...
Không thể lấy một tiêu chuẩn để đánh giá nhiều người.