- Nếu anh không giúp Viễn Trung thì ly hôn đi!
Dương Uyển Tú ngồi ở đẳng kia, mặt đầy nước mắt, nghẹn ngào khóc rống
lên.
Vương Thọ dừng chân lại, xoay người:
- Được, vậy hôm nay ly hôn luôn.
Vương Thọ nói xong, xoay người đi ra ngoài, trên mặt có loại cảm giác nhẹ nhõm không hiểu được.
Nói thật, những năm này ông thật sự mệt mỏi.
Không nói đến việc ông bị người nhà này bóc lột, đến cả con trai của ông hiện đang sống ở thủ đô thỉnh thoảng gọi điện thoại cũng nói cái gì mà nhà kia muốn vay tiền nó.
Con trai Vương Thọ hai mươi tám tuổi còn chưa kết hôn, không đủ tiền mua nhà ở thủ đô.
Vương Thọ biết rõ cha Dương ỷ vào việc mình sợ bại hoại thanh danh ở bệnh viện nên mới cố ý hét to như thế.
Còn nhớ lúc ấy cậu em vợ mua nhà, Vương Thọ đang đi theo chủ nhiệm kiểm tra phòng bệnh, ba Dương này trực tiếp tới cửa vừa khóc vừa gào, trực tiếp vứt sạch mặt mũi của Vương Thọ. Lúc đó ông còn ở Đông Đại Nhất Viện.
Quỷ mới biết việc này có quan hệ với việc ông tranh cử chủ nhiệm thất bại hay không.
Mất mặt?
Ha ha!
Ông tiếp tục ồn ào đi!
Vương Thọ đã suy nghĩ rõ ràng. Đợi Trần Thương tới, nếu đối phương không chịu nộp phí chuyên gia, không ký tên, ông sẽ không phẫu thuật.
Lúc này, Dương Uyển Tú bỗng nhiên đứng dậy lớn tiếng quát ba Dương:
- Cha, đủ rồi!
Nếu không phải tại cha, nha chung con se thanh như bây giờ à? Cuối cùng cha có phải là cha của con không vậy? Cha chắc chắn phải phá nát cái nhà này mới chịu được à?
Dương Viễn Trung là con trai của cha, con không phải cũng là con gái của ba à? Ngoại trừ lúc đòi tiền mới nhớ đến con, lúc khác ba có từng nhớ con không?
Nói xong, Dương Uyển Tú cũng chạy ra ngoài.
Hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật lặng ngắt như tờ.
Bác sĩ và y tá ở đó cũng không biết phải làm sao, thở dài.
Mỗi nhà đều có một hoàn cảnh riêng, kể cả chủ nhiệm cũng không thể khác được ...
Bác sĩ nhìn cha của Dương Viễn Trung:
- Xin hỏi ai ký tên? Không ký tên không có cách nào phẫu thuật. Tình huống hiện tại của người bệnh bất cứ lúc nào cũng có thể tử vong, người nhà mau chóng ký tên đi.
Y tá cấp cứu thấy thế cũng đi tới. Bởi vì có Vương Thọ, tất cả thủ tục của người bệnh này đều bị lược hết, trực tiếp tiến vào phòng phẫu thuật, nhưng mà hiện tại ...
- Chào ông, người nhà đến nộp một lần tiền thế chấp, là xử lý thiếu phí hay là trực tiếp nộp tiền?
Cha Dương trừng lớn mắt:
- Tôi là cha của Vương Thọ.
Y tá cười nói:
- Thật xin lỗi, cho dù ông là chủ nhiệm Vương cũng phải xử lý thủ tục trước!
Bác sĩ cũng mở miệng nói:
- Nếu như không ký tên, chúng tôi chuẩn bị đóng bụng của người bệnh.
Một câu khiến ba Dương trực tiếp trợn tròn mắt.
Ông ta tức giận giậm chân!
Lúc này, mẹ Dương đứng bên cạnh, từ đầu tới đuôi không nói lời nào, lên tiếng:
- Để tôi ký tên đi.
Ba Dương nghe xong:
- Bà ký cái gì mà ký! Tôi còn chưa tin Vương Thọ có thể không chịu chữa trị!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!