Vương Thọ thấy thế lập tức đưa giấy báo bệnh tình nguy kịch trong tay ra, bình tĩnh nói với vợ Dương Viễn Trung và cha mẹ:
- Tình huống bây giờ của Viễn Trung vô cùng nguy hiểm. Xác suất phẫu thuật thành công không đến 20%, tỉ lệ tử vong trong lúc phẫu thuật cao tới 70%, sau phẫu thuật ... Nói tóm lại, tình huống bây giờ rất nguy hiểm. Đây là giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, vì lẽ đó ... mọi người ký tên đi.
Vẻ mặt ông bình tĩnh, giống như đang bàn giao người bệnh bình thường.
Dương Uyển Tú cũng nhìn ra sự khác thường của Vương Thọ, không nhịn được thở dài.
Những năm này, hình như bản thân mình thật sự hơi quá phận.
Nhưng mà ... nghĩ đến gia đình, nghĩ đến ba mẹ, nghĩ đến em trai, bà cũng không có cách nào ...
Sau khi vợ Dương Viễn Trung nghe thấy, lập tức thay đổi sắc mặt:
- Anh rể, anh phải mau cứu Viễn Trung! Xin nhờ anh!
Mặt cha vợ càng đen hơn. Sắc mặt ông ta nặng nề, lạnh lẽo, trên trán tràn ngập lo lắng và căng thẳng:
- Vương Thọ, nói như thế nào thì nó cũng là em vợ của con, con phải mau cứu nó!
Vương Thọ lắc đầu:
- Không phải con không cứu em ấy, mà là tình huống hiện tại của em quá nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào tình huống nguy kịch. Con dao đã đâm vào chính giữa lá gan, mạch máu vỡ quá nghiêm trọng, tĩnh mạch gần gan tổn thương rõ ràng. Con căn bản không thể đảm bảo xác suất thành công.
- Đây là giấy thông báo bênh tình nguy kịch, ai trong mọi người ký tên?
Vương Thọ lại hỏi một lần nữa.
Thế nhưng ... đợi nửa ngày cũng không có người đáp lại.
Trong lòng Vương Thọ nở ra nụ cười mỉa. Toàn bộ người trong nhà này, ai ...
Con có thể liên hệ bác sĩ phẫu thuật tốt nhất tỉnh về mảng này cho mọi người, nhưng mà cần phải đóng phí chuyên gia. Mọi người tự chọn đi, tranh thủ thời gian ký tên vao giay thông bao nữa, neu khong thì khong ai dam lam phau thuật.
Nghe thấy Vương Thọ bình thản nói, ba Dương Viễn Trung bỗng nhiên lên tiếng:
Con khong phai bac sĩ Ngoai Khoa Gan Mat gioi nhat Đông Dương a? Con không làm được, còn ai có thể làm ...
- Vương Thọ, con không thể thấy chết không cứu được. Nói thế nào Viễn Trung cũng là em trai ruột của Uyển Tú, người nhà này còn phải nhờ nó nuôi dưỡng đây!
Vương Thọ hít sâu một hơi:
- Cha, người tỉnh táo một chút. Lời con nói đều là sự thật, con không làm được. Đừng nói con, toàn bộ tỉnh Đông Dương này đoán chừng cũng chỉ có một người có thể làm. Hiện tại con mời người đó tới, nhưng khẳng định cần phí chuyên gia, ít nhất mười ngàn tệ.
Sau khi ba Dương nghe thấy, do dự một lát:
- Vương Thọ, các con đều là đồng nghiệp, nếu không trước mắt cứ mới người ta tới làm đã rồi nói sau ... Lỡ như phẫu thuật không thành công ...
Ba Dương cho rằng là đồng nghiệp không phải sẽ trợ giúp lẫn nhau à? Anh mời tôi, tôi mời anh, còn cần phải nộp phí chuyên gia?
Thêm nữa, nếu như phẫu thuat thất bại, khong phải mat trắng phí chuyên gia đấy à?
Vương Thọ sững sờ, suýt nữa bật cười. Nhà các người lừa tôi đến phát nghiện rồi đúng không?
- Điều này là không thể. Mọi người không ký tên, lại không chịu nộp phí chuyên gia, người kia sẽ không làm.
Vương Thọ suy nghĩ rất rõ ràng. Ông thực sự rất mệt mỏi!
Lần này bất kể như thế nào ông cũng không lùi bước, không tiếp tục nhường nhịn.
Cha Dương do dự một chút:
- Vương Thọ, con có thể ứng trước tiền nộp phí chuyên gia không? Chờ ...
Vương Thọ không đợi cha Dương nói xong đã trực tiếp lắc đầu.
Ông chịu đủ rồi!
Ông còn không biết cha Dương có tiền hay không à?
Dương Viễn Trung này mỗi lần không có tiền đều tới tìm mình, trên danh nghĩa có mấy phòng ở anh không biết?
Con trai ông không có tiền, ông không cho, ông còn đến tìm tôi?
Đơn giản là thấy moi tiền ở chỗ mình dễ à? Tiền của ai chẳng là tiền đánh đổi bằng mồ hôi nước mắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!