Lưu Quảng Chấn - viện trưởng thành phố Tấn Dương và Dương Tự Minh vội vã chạy tới khoa cấp cứu.
Vừa đúng lúc Trần Thương và Kế Khúc bước ra khỏi phòng giám sát đặc biệt.
Dương Tự Minh vội vàng nói:
- Viện trưởng Lưu, đây chính là Trần Thương - người mà tôi đã từng nói với ông, bác sĩ Trần!
- Bác sĩ Trần, đây là viện trưởng bệnh viện nhân dân thành phố Tấn Dương của chúng tôi: Viện trưởng Lưu.
Trần Thương gật đầu, anh chủ động bắt tay:
- Viện trưởng Lưu, xin chào.
Lưu Quảng Chấn cười nói:
- Chào bác sĩ Trần, tôi tên Lưu Quảng Chấn, rất vui được gặp cậu!
Lưu Quảng Chấn cũng rất biết cách giữ thể diện, mặc dù năm nay ông ta đã bốn mươi bảy tuổi, nhưng sự nghiệp vẫn đang trong giai đoạn phát triển, nên cũng hy vọng có thể hoàn thành xong bệnh viện nhân dân cho thành phố Tấn Dương này.
Thân hình Lưu Quảng Chấn hơi mập mạp, trên mặt ông luôn nở nụ cười như ẩn như hiện, trông cực kỳ thân thiện dễ gần.
- Những chuyen xảy ra hôm nay tôi đã nghe kể lại, thật sự rất cảm ơn bác sĩ Trần đã ra tay cứu giúp, nếu không có cậu, có lẽ người bệnh đã xảy ra chuyện rồi.
Trần Thương vội vàng khua tay:
- Đâu có, tôi còn phải cảm ơn bệnh viện của ngài đã cho tôi cơ hội.
Lưu Quảng Chấn cười cười, thở dài:
- Bác sĩ Trần, không gạt cậu, nhưng bệnh viện địa phương ở chỗ chúng tôi thật sự có rất nhiều hạn chế, nhiều bệnh khó chữa, đặc biệt là mấy căn bệnh nan y hiểm nghèo, nếu không có cách cứu chữa hiệu quả nhất thì thực rất nguy hiểm.
- Với tư cách là một viện trưởng, nên tôi phải gánh trên vai áp lực rất lớn, những người có bản lĩnh đều không muốn tới làm ở một nơi như thế này, hơn nữa tài chính của bệnh viện địa phương cũng không đủ để cấp cho họ. Ai ...
Hoàn toàn chính xác, hiện giờ nhiều bác sĩ có trình độ học vấn và tố chất cao đều không muốn quay lại làm việc ở bệnh viện địa phương, đặc biệt là những người có bản lĩnh, có năng lực, họ đều có chung một mục tiêu đó là vào làm việc cho các bệnh viện ở những thành phố lớn.
Điều này đã tạo nên tình trạng phân hóa lưỡng cực, một bệnh viện địa phương không có nhân tài tố chất cao thì dù có tu sửa tốt lên bao nhiêu đi nữa cũng vô dụng.
Lưu Quảng Chấn tiếp tục nói:
- Bác sĩ Trần, tôi có suy nghĩ này, không biết có thể mời cậu về làm chuyên gia khách tọa cho bệnh viện chúng tôi không?
- Sau này nếu có người bệnh nào nguy cấp hay mắc những căn bệnh hiểm nghèo khó chữa, chúng tôi có thể mời ngài tới hỗ trợ, không biết ngài nghĩ sao?
Lưu Quảng Chấn gần như đánh mất sự tự chủ, vô thức gọi là ngài!
Như vậy cũng đủ hiểu, ông tôn trọng Trần Thương tới cỡ nào.
Đương nhiên, các điều khoản cụ thể, chúng ta sẽ từ từ thương lượng.
Lưu Quảng Chấn nói.
Kế Khúc nháy mắt:
Đúng vậy, bác sĩ Trần, trước tiên hãy tới phòng làm việc của tôi ngồi chút đã.
Trần Thương hơi chần chờ một lát, anh cũng không từ chối theo cách quá rõ ràng.
Bởi vì bây giờ anh đã sở hữu loại năng lực này.
Hơn nữa, hiện tại ở Tỉnh Nhị Viện những ca phẫu thuật về các căn bệnh nan y hiểm nghèo không nhiều như vậy, tuy vừa rồi Trần Thương chưa kịp xem xét mức độ ban thưởng vừa rồi, nhưng ... Không thể phủ nhận rằng, phần thưởng lần này sẽ cực kỳ phong phú!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!