Con mẹ nó, ông đùa tôi à?
Điều này là không thể nào!
Ông ta khẳng định chắc nịch rằng họ đã nhầm, người có khả năng giải quyết ca phẫu thuật này trong vòng năm phút, cả nước này chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Một nhân vật như vậy mà lại đến cái thành phố nhỏ như Tấn Dương này sao?
Điều này không thể nào!
Chắc chắn là họ đang muốn làm loạn, chắc chắn là đã chuẩn đoán sai lầm, tổn thương cái gì đó nhưng lại nói thành tổn thương gan cận tĩnh mạch.
Nghĩ tới đây, Vương Thọ lắc đầu, cái đám bác sĩ này, suốt ngày chỉ biết phô trương thanh thế, kỹ thuật không vững chắc chút nào.
Nhưng mà ... Ông ta vẫn cảm thấy hơi ngứa ngáy trong lòng, muốn nhìn thử xem ca phẫu thuật đó diễn ra như thế nào.
Nghĩ tới đây, ông ta lại chủ động gọi điện cho Dương Tự Minh, giọng nói hơi khách khí:
- Chủ nhiệm Dương, ông có video quay lại quá trình phẩu thuật vừa rồi không, gửi cho tôi xem thử.
Ừm, ông ta cảm thấy bản thân gọi một tiếng chủ nhiệm Dương, là đã quá tôn trọng Dương Tự Minh rồi.
Dương Tự Minh sững sờ, nói:
- Cái này ... Không phải tôi không cho, nhưng chủ nhiệm Vương, ca phẫu thuật này không phải do chúng tôi thực hiện, tôi phải trưng cầu ý kiến của giáo sư Trần!
Cúp điện thoại, Vương Thọ lập tức sững sờ!
Chỉ một video mà Dương Tự Minh lại không cho!
Quá không nể mặt ...
Không phải đó chỉ là video quay lại một ca phẫu thuật thôi à?
Nhưng mà ... Giáo sư Trần là ai?
Sao ông ta chưa từng nghe qua danh hiệu này ...
Mà thôi kệ, neu lần sau có gọi ông đi làm phẫu thuật, thì còn lâu ông mới đi!
Dương Tự Minh cười giễu một tiếng, ông cứ giỏi mình ông đi! Video phẫu thuật? Nam mơ!
Lần nào làm phẫu thuật cũng không cho chúng tôi mở camera, keo kiệt đi lục soát bên trong còn sợ chúng tôi học trộm kỹ thuật của ông.
Ông hãy mở to mắt ra mà nhìn Trần Thương, chủ động chuẩn bị đèn đóm kỹ lưỡng, để chúng tôi có thể quay phim ... Đây là điểm thua kém của ông đấy!
Không phải là ông đang nghĩ, chúng tôi vẫn còn muốn mời ông tới làm phẩu thuật à?
Ông cứ chờ đi, chờ đến khi chúng tôi mời được giáo sư Trần, dù ông có muốn làm cũng không có cơ hội cho ông làm đâu!
Nghĩ tới đây, Dương Tự Minh đi vào trong văn phòng viện trưởng, nói:
- Viện trưởng Lưu, tôi có chuyện lớn muốn thương lượng với ông!
Vào lúc này, Trần Thương đưa ông Hạ vào trong phòng ICU, quay sang nghiêm túc căn dặn Kế Khúc:
- Chủ nhiệm Kế, ông phải cẩn thận chú ý, vì sau khi phẫu thuật xong có rất nhiều điều phải chú ý ...
Kế Khuc cầm trong tay quyển sổ tay nhỏ vừa giành được của Thẩm Từ Viễn, cực kỳ nghiêm túc ghi chép lại!
- Vậy là được rồi ...
Nữ y tá nãy giờ vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn Thẩm Tu Viễn rốt cuộc không nhịn được hỏi:
- Bác sĩ Thẩm, người này rốt cuộc là thần thánh phương nào, sao chủ nhiệm lại giống như một học sinh ghi chép lời giảng dạy của anh ta chứ!
Thẩm Tu Viễn thở dài:
- Đây chính là đại lão của An Dương đấy, do đích thân chủ nhiệm trung tâm cấp cứu đề cử đến đây đó.
Y tá đứng bên cạnh nghe vậy vô cùng hưng phấn nói tiếp:
- Vừa rồi tôi đã cảm thấy người này giống như đại thần tài giỏi! Giờ nhìn kỹ lại mới thấy, quả nhiên không tầm thường chút nào.
- Phải rồi! Bac sĩ Thẩm, anh nhìn người kia giảng giải tình huống của bệnh nhân, quả thực là theo quy phạm nghiêm cẩn nhất, kiểm tra toàn diện thân thể tình trạng của người bệnh.
- Mấu chốt chính là trông anh ta thật sự rất đẹp trai.
Nhìn đám nữ y tá đang nhao nhao, Thẩm Tu Viễn nhịn không được thở dài một hơi:
- Được rồi, được rồi. Đừng có ở đó ngây người si mê nữa, người ta cũng không phải người của bệnh viện chúng ta, chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua một lần thôi!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!