Vương Thọ rất hiếu kì, không biết vì sao lâu như vậy mà Dương Tự Minh không gọn điện cho hắn?
Chẳng lẽ đối phương không làm?
Vương Thọ muốn hỏi một chút, nhưng hắn lại cảm thấy hơi ngượng, vì dù sao ... Ai lại đi tới cửa đòi làm phẫu thuật!
Điều này không hợp với phong cách lạnh lùng của anh.
Thà rằng trực tiếp gọi điện thoại cho anh luôn đi có phải hơn không?
Nhưng giờ vẫn chưa có ai thông báo tới anh bất cứ điều gì, điều này đương nhiên làm cho Vương Thọ cảm thấy khó chịu.
Đợi đến lần phẫu thuật tiếp theo, có gọi anh cũng không đi!
Đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Vương Thọ liếc mắt qua thì thấy tên Dương Tự Minh thành phố Tấn Dương hiện trên màn hình, anh hơi sửng sốt, nhưng vẫn quyết định để điện thoại bên cạnh, không bắt máy.
Nửa phút sau, anh mới nhấc điện thoại lên bấm nút nghe, không mặn không nhạt đáp lại một câu:
- Alo.
Vừa rồi Dương Tự Minh chỉ chăm chú quan sát phẫu thuật nên cũng không có thời gian gọi điện cho Vương Thọ, mà đúng ra là ông không nhớ đến việc phải gọi điện.
Mãi đến khi Trần Thương giao phó các hạng mục công việc cần chú ý của người bệnh sau khi phẫu thuật, ông mới nhớ ra và nhấc máy bấm số gọi điện thoại.
Nhận thấy Vương Thọ vẫn luôn cố tình bày ra cái vẻ vênh vang đắc ý, Dương Tự Minh thở dài, nhưng vẫn nhiệt tình nói:
Chủ nhiệm Vương, ngài vẫn khỏe chứ ạ, thật sự xin lỗi ngài, thật ngại quá, vừa rồi tình trạng người bệnh bỗng nhiên chuyển biến xấu, cần phải phẫu thuật gấp, nhưng giờ chúng tôi đã hoàn tất ca phẫu thuật.
Vương Thọ sững sờ, phẫu thuật? Hoàn tất?
- Là phẫu thuật ca bệnh tổn thương gan cận tĩnh mạch đó hả?
Dương Tự Minh hưng phấn gật đầu:
- Vâng, đúng là vậy.
Vương Thọ vừa nghe xong, trong lòng lập tức hơi hồi hộp, sao mà ... Có thể hoàn thành xong nhanh như vậy?
Chẳng lẽ người bệnh không có?
Dương Tự Minh nghĩ đến nét mặt Vương Thọ, khiến ông cảm thấy cực kỳ hưng phấn, Vương Thọ làm việc thì kiêu ngạo đủ điều, lại còn đòi lương 2 vạn, xem thường bác sĩ cơ sở, để xem ông giỏi đến đâu?
So với bác sĩ Trần, ông vẫn còn kém xa!
Dương Tự Minh quyết định thêm mắm thêm muối, lên tiếng:
- Ca phẫu thuật cực kỳ thành công, kỳ thật, tổn thương gan cận tĩnh mạch chỉ mất chưa đến năm phút là có thể chữa trị xong, nhưng những vấn đề sau đó hơi rườm rà chút, quá trình vá hao phí quá nhiều thời gian, chứ không thì ... Tôi đã có thể trả lời điện thoại của chủ nhiệm Vương sớm hơn rồi.
Vừa dứt lời, Dương Tự Minh không cho Vương Thọ cơ hội đáp trả, đã vội vàng nói:
- Chủ nhiệm Vương, giờ tôi phải đi chuyển người bệnh xuống bảng theo dõi, sau phẫu thuật có rất nhiều chuyện phiền toái cần xử lý, không còn thời gian nói chuyện với ngài nữa ...
Cup điện thoại, Dương Tự Minh cảm thấy tinh thần sảng khoái!
Nghĩ lại, mỗi lần mời Vương Thọ tới làm phẫu thuật, ông ta luôn ra vẻ cao cao tại thượng, làm như mình là người giỏi nhất, điều này khiến Dương Tự Minh cực kỳ ghét con người này.
Cuối cùng cũng có thể trả thù được!
Duong Tu Minh đac y, chac chan gio nay tren mat Vương Thọ chỉ hiện lên toàn những nỗi kinh ngạc và ngơ ngác?
Phẫu thuật tổn thương cận tĩnh mạch gan chỉ mất năm phút, ông ta có nằm mơ cũng không làm nổi!
Dương Tự Minh nhịn không được lại thở dài một hơi nữa!
Cảm thấy thật thoải mái ...
Chỉ có điều, Dương Tự Minh cũng không dám mở miệng nói những lời quá khó nghe, vì biết đâu sau này có việc cần đến ông ta? Ai ... Chưa đủ nghiền nha!
Cùng là người mà lại thua kém nhau quá nhiều, thử nhìn "thầy Trần" xem, một người kỹ thuật cao siêu nhưng không hiển sơn không lộ thủy, tuân thủ chế độ điều lệ của bệnh viện một cách nghiêm chỉnh, phối hợp với bệnh viện khai triển công việc, người như vậy mới đúng là chuyên gia!
Nếu như ... Thầy Trần có thể tới bệnh viện này làm chuyên gia khách tọa có phải sẽ tốt hơn rất nhiều không?
Dương Tự Minh bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ ngây người!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!