Sau khi thầy Trần chuẩn bị đèn đóm kĩ càng, camera đã được đặt vào vị trí và chỉ trực chờ quay, tất cả mọi người đều đã nhìn chằm chằm vào khu vực phẫu thuật, chờ đợi một màn hay sắp được bắt đầu!
Dương Tự Minh đang tự mình quan sát thuật chữa trị tổn thương gan cận tĩnh mạch.
Mà ngay từ khi mới bắt đầu, Trần Thương đa kheo leo sử dụng cac kỹ xảo mở miệng phẫu thuật và điều chỉnh ánh sáng, khiến cho khu vực phẫu thuật có được màn biểu diễn kỹ nghệ cực hạn.
Trần Thương nhìn thẳng vào vết rách mạch máu lớn, quay người nói với y tá:
- Kẹp vành tai (Harken)!
Vào thời khắc này, trên người Trần Thương như tỏa ra một loại khí thế!
Khiến y tá vô thức cảm giác như đang bị chấn nhiếp, giống như người đang thực hiện ca phẫu thuật này là một người ở cấp bậc chủ nhiệm vậy.
Trần Thương dùng kẹp vành tai (Harken) kẹp vào vết rách dưới tĩnh mạch chủ, vừa vặn bao quát được các nhánh nhỏ bị tổn hại, tuy nhiên máu vẫn chảy bên ngoài mạch máu.
Trần Thương vội vàng nhìn về phía Dương Tự Minh nói:
- Nhố ra!
Dương Tự Minh sững sờ, hơi lo lắng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Trần Thương, anh ta lập tức cúi đầu dùng cái kẹp nhỏ kẹp thành mạch máu, sau đó dùng tay rút dị vật ra!
Ngay lập tức, một lỗ thủng trong tĩnh mạch chủ phía sau gan xuất hiện!
Trần Thương nhanh chóng hoàn tất quá trình khâu lại!
Diều nay khien Dưong Tự Minh đứng ben canh hơi sững so, chang le lại đơn giản như vậy?
Trần Thương buông chỉ xuống, bắt đầu tiền hành khâu lá gan.
Kế Khúc hơi hoài nghi, anh ta liếc mắt nhìn Dương Tự Minh: Đơn giản như vậy thôi sao? Chẳng phải anh nói với tôi độ khó là rất lớn, con mẹ nó, anh đùa tôi à?
Dương Tự Minh cũng rất ngạc nhiên, rõ ràng trong sách nói rất rõ mà, độ khó của loại phẫu thuật này là rất lớn, anh ta cũng đã gặp một ca tương tự vậy, thật sự rất phiền phức, vậy mà bây giờ ...
Biểu hiện của Trần Thương có phải là quá mây trôi nước chảy không vậy?
Một dao mở miệng!
Một tay đỡ đèn!
Một lần kẹp lại!
Một lần khâu cúc áo!
Chỉ với bốn thao tác này mà đã có thể hoàn thành xong việc chữa trị tổn thương gan cận tĩnh mạch?
Đơn giản như vậy, có khi bản thân anh ta cũng tự là được ấy chứ?
Nghĩ tới đây, Dương Tự Minh bất đắc dĩ trở nên phấn khích.
Nét mặt Thẩm Tu Viễn cũng trở nên kích động theo, anh ta cảm giác anh ta cũng có thể thực hiện tốt ca phẫu thuật chữa trị tổn thương gan cận tĩnh mạch, vì nó thật sự quá đơn giản!
Chắc chắn là đám người kia đã khoa trương quá đà.
Nói ngoa, làm người nghe hoảng sợ!
Không sai!
Lúc này, Trần Thương mới ngẩng đầu quan sát mọi người xung quanh một chút, anh hình như đã nhìn ra ý tứ trong mắt mọi người.
Anh nói:
- Có phải là mọi người cảm thấy ca phẫu thuật này rất đơn giản?
Mọi người vội vàng gật đầu!
Trần Thương lắc đầu, con mắt co rụt lại, nhìn chằm chằm mọi người, nghiêm túc nói:
- Kỳ thật, nó không hề đơn giản dù chỉ là một chút, độ khó của ca phẫu thuật không phải chỉ nhìn là có thể thấy, mà độ khó của nó dựa trên tất cả những suy nghĩ chu toàn!
- Căn cứ vào vị trí của vết thương, chọn một chỗ thích hợp để rạch mổ là một trong những biện pháp khó khăn nhất, gan cận tĩnh mạch gần như bị quấn quanh bởi mô gan, vì lẽ đó nên cần phải rạch rất nhiều lá gan để tiến hành chữa trị, không thể nghi ngờ, mỗi một lần như vậy độ khó của ca phẫu thuật sẽ lại tăng lên!
- Hơn nữa, mọi người that sự nghĩ là mổ rạch như vật là lựa chọn tốt sao?
Sau khi nghe được những lời này, họ vô thực gật đầu ...