Người ta luôn nói rằng, tất cả mọi chuyện xảy ra ở trong thôn xóm đều không dấu được. Tối hôm qua, việc Trần Thương băng bó chân chỉnh lại xương cho con trai của Trần Yến Ny lập tức được lan truyền ra khắp toàn bộ thôn.
Mọi người đều dành lời khen ngợi cho con trai ông Trần, không hổ là bác sĩ của bệnh viện tỉnh, cũng thật là lợi hại!
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Thương còn chưa tỉnh ngủ, đã bị Trần Đại Hải đánh thức.
Điều này làm cho Tần tiểu liếm tối hôm qua đấu trí đấu dũng với Trần Thương một đêm cảm thấy sững sờ một chút.
- Có chuyện gì vậy, ba?
- Ngay cả Tần Duyệt cũng đã ngủ dậy rồi, con anh thì vẫn chưa chịu dậy, sau khi người trong thôn biết các con đang ở đây, họ đều đến nhà để các con xem bệnh cho họ một chút.
Trần Đại Hải nói với Trần Thương.
Nhanh lên, mau dậy đi, mọi người đều là người quen trong thôn, con về nhà một chuyến cũng không dễ dàng, mau đến xem bệnh cho mọi người một chút, kê cho họ đơn thuốc chữa bệnh!
Trần Thương sững sờ, đột nhiên cảm thấy xấu hổ, anh chỉ là một bác sĩ cấp cứu, đối với trung y thật sự là không biết cái gì, còn phải kê cho họ đơn thuốc ...
Nhưng mà vẫn phải nhanh chóng rời giường.
Chẳng qua là, Trần Thương hơi tiếc hận, dù sao thời gian ở trong nhà hai ngày, lại trôi qua như vậy, tên trộm nhỏ này quả thực là không cho mình cơ hội ra tay, nghĩ tới đây, Trần Thương đều hơi than thở.
Ai ...
Sau khi rời giường rồi bắt đầu dọn dẹp linh tinh một lúc, Trần Thương đi ra ngoài, phát hiện trong sân có rất nhiều người, mọi người nhìn thấy Trần Thương đi ra đều nhao nhao đến nở nụ cười chào hỏi.
Mà ở trong phòng, Tần Duyệt nói chuyện phiếm với một bà lão, nói muốn khống chế huyết áp cái gì.
Kỳ thật, ở trong nhà chẳng thể nào có thể xem bệnh, chỉ có thể đơn giản là mọi người ở trong thôn không biết khi nào chụp phim X-quang, tới hỏi một chút có sao không.
Nhiều khi, thứ mọi người cần là một cái an ủi về mặt tâm lý.
Nếu không là hỏi một chút những bệnh có cần phẫu thuật hay không.
Tần Duyệt rất nhiệt tình, cực kỳ làm người khác yêu thích, điều đó được thể hiện ro thông qua Dương Giai Tuệ, chỉ cần nhìn khuôn mặt là có thể nhìn ra sự vui vẻ hạnh phúc đó.
Từ trong nhà đi ra, mọi người trong thon đều không ngừng khen Trần Đại Hải thật có phúc, sau này sẽ được hưởng phúc, con dâu đã xinh đẹp tính cách lại còn tốt, hai bác sĩ, sau này ông chắc chắn sẽ đi thành phố lớn để hưởng phúc cùng con cháu.
Trần Đại Hải miệng cười toe toét, nếu những ngày bình thường ông cũng không nỡ rút bao thuốc Trung Hoa quý giá ra cho mọi người trong thôn hút.
Sau khi mấy người đàn ông nhìn thấy thuốc lá, lập tức cười:
- Rất được nha Đại Hải, rồi bắt đầu rút Trung Hoa hút!
Trần Đại Hải cười ha ha một tiếng:
Cái này là con gái người ta mang đến tặng tôi, biết rõ tôi thích hút thuốc uống rượu, khi đến đây lại có lòng mua cho tôi chút rượu ngon và thuốc mắc tiền.
Những người uống rượu và người hay ăn uống chung ở bên cạnh nói:
- Còn gái người ta mua cho lão Trần chai rượu Mao Đài! Rượu Phi Thiên Mao Đài có biết không? 20 năm! Tôi buổi tối hôm qua rảnh rỗi lên mạng tra một chút, nghe nói giá tận bốn năm ngàn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!