Tần Duyệt đắc ý nói:
- Đương nhiên!
Sau khi nói xong, lập tức ỉu xìu:
- Nhưng em nghe nói, chu với dì la đau bep, em so mình làm không tốt ...!
Trần Thương nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Duyệt, nhịn không được cười.
- Cha mẹ anh là đầu bếp, lại không chọn làm đồ ăn.
Tần Duyệt nghe xong, lập tức nói:
- Vậy thứ bảy anh đi dạo phố với em, mua cho anh một bộ quần áo, anh đã không mua một bộ quần áo đàng hoàng, trở về đừng bị người ta chê cười, một chút sĩ diện chứ!
- Còn nữa, trở về thì mua chút quà cho chú dì ...
Nhìn Tần Duyệt nói liên miên lải nhải, lẩm bẩm giống như là sắp xếp và lập kế hoạch, cứ như là chuẩn bị kiểm tra, vô cùng để tâm.
Thấy vậy, trong lòng Trần Thương cũng vui mừng, có một chút cảm giác hạnh phúc.
Cơm nước xong xuôi, Tần Duyệt thu thập xong đồ vật rời đi, Trần Thương đứng dậy trở lại phòng làm việc bác sĩ.
Người bệnh không nhiều, Trần Thương cầm bút và giấy, ngồi viết cái gì đó, tổng kết người phẫu thuật và trị liệu hôm nay.
Cái thói quen này được anh liên tục duy trì trong một thời gian dài.
Đặc biệt là hôm nay khâu mạch máu, cho anh rất nhiều gợi ý.
Lúc khoảng chừng hơn chín giờ, Trần Thương đang xem video phẫu thuật, y tá Nhạc Nhạc đi đến:
- Bác sĩ Tiểu Trần, bác sĩ Diêu gọi anh đó, có một người bệnh cần đặt nội khí quản.
Trần Thương gật đầu, nhét điện thoại vào túi rồi đi ra ngoài.
Vừa mới đến cửa phòng bệnh, còn chưa đi vào, Trần Thương đã nghe thấy tiếng ho khan dồn dập liên tiếp như muốn mạng!
- Khụ khụ ... Khụ khụ ...
Loại ho khan tê tam liệt phe nay, dường như là đã ho thì hoàn toàn không thể dừng lại được, giống như muốn khắc vào phổi cái loại cảm giác này!
Nghe âm thanh cũng khiến người ta lo lắng!
Vừa mới bước vào đã nhìn thấy phía trên máy theo dõi không ngừng nhảy lên các con số, cùng với tiếng cảnh báo tích tích tích tích truyền đến.
Trần Thương lập tức nghiêm tuc, mà vẻ mặt của Diêu Chí Văn không biết làm thế nào, khiến cho Trần Thương vô cùng tò mò.
Nam trên giường là một cụ già hơn tám mươi tuổi, hai người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi ngồi bên cạnh, còn có một bà cụ ở bên cạnh
Chắc là con và vợ của người bệnh.
Diêu Chí Văn kiên nhẫn giải thích nói:
- Tình hình hiện tại của người bệnh cực kỳ kém, cần phải đặt nội khí quản, nếu không chất lỏng từ ho khan bị hút vào phổi, sẽ khiến phổ bị lây nhiễm, bệnh tình trở nên nặng hơn!
Nhưng mà ... Ba người kia không hề bị lay động.
Đây là lần thứ ba Diêu Chí Văn nói rõ với người nhà bệnh nhân, nhưng nhìn ba người kia không hề bị lay động, Diêu Chí Văn tức giận tê cả da đầu, quay người lại nói với Nhạc Nhạc:
- Đi lấy tờ cam kết từ chối phẫu thuật trị liệu, để người nhà ký tên.
Lúc này, bà cụ nhìn qua có vẻ tri thức hiểu lễ nghĩa có văn hóa nhịn không được nói:
- Không sao đâu, chúng ta có hút đờm, hơn nữa có thể ho ra được, không cần đặt nội khí quản.
Người phụ nữ bên cạnh tuổi tác còn lớn hơn so với Trần Thương mười mấy tuổi cũng kiên định nói:
- Đặt nội khí quản, chứng minh bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng, đợi lát nữa cắm đi, câu nói kia nói như thế nào nhỉ? Đúng, gọi là giữ vững phương án gốc!
Một câu khiến cho Diêu Chí Văn tức giận đến bật cười.
Nhìn ba người gần như là khoanh tay đứng nhìn, Diêu Chí Văn nói với Trần Thương:
- Trần Thương, giúp tôi một việc.
Trần Thương gật đầu, dìu cụ già, cho Diêu Chí Văn vỗ lưng, sau đó tăng lưu lượng của mặt nạ oxi lớn hơn một chút.
Nhưng mà ... Trị ngọn không trị gốc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!