Người với người thật sự là có điểm khác biệt.
Công ty của Đường Thiệu Huy không nhỏ, nhưng mà nhìn người ta một chút xem, cúi đầu khiêm tốn, ít nhất là nhìn qua thật sự giống suy nghĩ cho những người công nhân dưới quyền.
Mà từ thái độ này đối với người bị thương và người trong gia đình họ, ít nhất đây là một ông chủ khá là có lương tâm.
Nghĩ lại về Chu Tuyên Văn lúc trước, không coi ai ra gì, không có một chút giới hạn nào.
Trần Thương không hiểu rõ về Đường Thiệu Huy, nhưng thật ra, ở khắp tỉnh Dong Dưong hay tham chí la ở may tỉnh xung quanh anh ta đeu vẫn rat noi danh, có nhân phẩm tốt, danh tiếng tốt.
Trần Thương đã thấy những người làm ông chủ nhưng có lòng dạ hiểm độc nhiều rồi, nhìn Đường Thiệu Huy cười nói:
- Anh Đường là một doanh nhân có lương tâm.
Đường Thiệu Huy lắc đầu:
- Đều dốc sức làm việc, cũng không dễ dàng gì, có thể đi đến ngày hôm nay tất cả là nhờ những người anh em công nhân này cho một phần cơm ăn, hễ là người đến nơi này của tôi, người nào mà không phải đi đến bước đường cùng, đi làm công để kiếm tiền? Ai không phải do cha sinh mẹ dưỡng, tôi cũng không thể che giấu lương tâm mà kiếm tiền.
Nói xong, bàn giao người nhà một lát, để lại một người chuyên biệt thu xếp cho người bị thương và người nhà rồi rời đi.
Sau khi lên xe, em trai là trợ lý nhịn không được hỏi:
- Anh, có phải anh quá nhiệt tình với bác sĩ Trần này rồi không?
Đường Thiệu Huy sững sờ, lắc đầu:
- Thiệu Dương, em biết Chu Tuyên Văn không?
Đường Thiệu Dương gật đầu, đều làm trong ngành kiến trúc, biết tất rõ, nghe nói là đã chọc phải nhân vật lớn gì đó:
Biết chứ, không phải đã giải tán công ty rồi sao? Nghe nói là đã đi phương nam.
Đường Thiệu Huy cười nói:
- Đúng vậy, anh ta quá kiêu căng, quá lộ liễu, anh cho em xem đoạn video này.
Sau khi nói xong, Đường Thiệu Huy đưa video từ Douyin một thời gian trước cho em trai, hình ảnh bên trong, vừa vặn có Trần Thương.
Trần Thương trở lại phòng trực ban, lúc ngồi xuống nghỉ ngơi, mở thu hoạch hôm nay ra, một cái túi may mắn.
Sau khi mở ra, bỗng nhiên âm thanh nhắc nhở của hệ thống lập tức vang lên!
[ Đinh! Chuc mung anh đa mo tui may mắn, nhan được độ thiện cảm của Mạnh Hi + 20! ]
Trần Thương lập tức sửng sốt, má ơi?
Còn có thể có chuyện như vậy sao?
Có điều nghĩ lại cũng thế, đơn giản là xoát độ hảo cảm Mạnh thầy giáo, thừa nhận là đã phiền phức lại còn khó khăn, hệ thống chắc chắn sẽ cho mình đào ngũ.
Bây giờ độ hảo cảm của Mạnh Hi đối với Trần Thương lập tức trở lại: 60 điểm.
Trần Thương không nhịn được vui vẻ.
Mà lúc này, bên trong phòng phẫu thuật của Đông Đại Nhất Viện, Mạnh Hi và Cát Hoài đang tiến hành một ca phẫu thuật.
Cát Hoài vừa mới được Mạnh Hi khen ngợi, trong lòng đắc ý lúc đang vá động mạch chủ ở ngực.
Mà bỗng nhiên Mạnh Hi cảm thấy một trận khác thường truyền đến, bỗng nhiên ... Bỗng nhiên có chút nhớ tiểu Trần rồi ?!
Lần này khiến cho Mạnh Hi sững sờ!
Không đúng nha?
Mình nhớ thẳng nhóc kia làm gì?
Nghĩ đến mỗi khi được Trần Thương dạy phẫu thuật, luôn bị phê bình, Mạnh Hi lại thấy một trận khó chịu.
Mình lại nhớ hắn sao?
Chẳng lẽ ... Mình có khuynh hướng M?
Nghĩ tới đây, Mạnh Hi vội vàng lắc đầu.
Chẳng qua, chẳng biết tại sao, sau khi nghĩ đến tiểu Trần, Mạnh Hi nhìn Cát Hoài phẫu thuật bỗng nhiên không vừa mắt.