Vương Hướng Quân không hổ danh là một bác sĩ tinh anh già dặn, liếc mắt một cái đã nhìn ra tình huống này là do màng tim bị tràn dịch, đồng thời nó còn ngăn cản dùng hồi sức tim phổi.
Trong tình huống màng tim bị tràn dịch, thì dù cho trái tim có đột ngột ngừng đập, cũng không thể dùng các phương pháp hỗ trợ tim từ bên ngoài, vì những phương pháp đó không những không giúp gì cho người bệnh, ngược lại còn khiến bệnh tình càng thêm nặng hơn.
Vương Hướng Quân nhanh chóng làm các hành động cấp cứu cho người bệnh.
- Siêu âm định vị!
Chuẩn bị phòng phẫu thuật!
Vương Hướng Quân ra lệnh đâu vào đấy!
Lúc này, có thể thấy năng lực hợp tác của khoa cấp cứu có hiệu suất cực cao, kiểm tra cho người bệnh thật kỹ càng.
Kỹ thuật châm kim tiêm của Trần Thương so với Mạnh Hi còn tinh thông chuẩn xác hơn, Mạnh Hi đứng bên cạnh chủ động bước lên, trợ giúp rút dịch cho người bệnh.
Nhìn qua siêu âm định vị, Trần Thương trực tiếp châm kim xuống, Mạnh Hi bắt đầu rút dịch tràn.
Từ lúc bắt đầu đến khi rút gần 150ml máu, toàn bộ quá trình cũng không đến một phút, Trần Thương lúc này mới nói với Vương Hướng Quân:
- Vương chủ nhiệm, tình hình không ổn, xem chừng lượng máu tràn ra vẫn rất lớn, khả năng do động mạch chủ bị tổn thương, phải mở ngực!
Vương Hướng Quân nghe thấy câu này, lập tức biến sắc:
Chuẩn bị phòng phẫu thuật ngay!
Câu nói vừa dứt, ba y tá trực phòng nhanh chóng đi chuẩn bị dụng cụ.
Mà ngay lúc này, người trên giường cấp cứu bỗng nhiên kêu rên kịch liệt.
- Ai nha, đau chết mất! Đau quá đi!
Vương Hướng Quân vội vàng đi tới, trong lúc này, đau mới là chuyện tốt, biểu thị người bệnh còn chưa bị sốc, chưa mất đi cảm giác.
Trong lòng Trần Thương bây giờ đã không thể suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, tập trung chuẩn bị mở ngực!
Cho dù xung quanh vô cùng ồn ào, nhưng công tác cấp cứu không thể trì hoãn một giây phút nào.
Trần Thương thuần thục mở ngực, Mạnh Hi ở bên cạnh hỗ trợ!
Ngay khi lồng ngực được mở ra, sắc mặt hai người lập tức biến đổi!
Thật là nhiều máu.
Cái này cần thêm bao nhiêu máu!
Không chỉ như vậy, máu từ một động mạch đột nhiên phun ra, trực tiếp phun đầy mặt y tá đứng cạnh.
Nhưng người y tá đó vẫn thong dong bình tĩnh, cầm lấy tay áo đưa lên lau vài cái, lập tức khuôn mặt nhem nhuốc toàn máu. Thế nhưng y không hề căng thẳng và bất an chút nào, ung dung chậm rãi đưa dụng cụ cho Trần Thương.
Lúc này, gương mặt Trần Thương đột nhiên biến sắc, con mắt bỗng nhiên đỏ lên, không nghĩ ngợi nhiều mà trực tiếp dùng tay nắm chặt.
Máu nháy mắt ngừng tràn ra.
Mọi người thấy vậy hít một hơi sâu, sao có thể 'trâu bò' như vậy, tay không cầm máu, anh làm cách nào biết được chỗ chảy máu hay vậy!
Nắm bắt tình hình, Mạnh Hi bắt đầu rạch màng tim ra, bác sĩ đứng cạnh cầm ống tiêm lên từ từ rửa dịch.
Không còn cách nào!
Nơi này là phòng cấp cứu, không phải phòng phẫu thuật, không có dụng cụ rửa dịch chuyên dụng.
Càng không có máy móc hỗ trợ hệ tuần hoàn cơ thể từ bên ngoài.
Lúc này, trái tim người bệnh đột nhiên ngừng đập!
Thời gian đối với bọn họ mà nói, mỗi một giây một phút đều đáng quý, trễ một chút là không đảm bảo tính mạng cho người bệnh.
Nhất định phải trong mấy phút, giảm sức ép cho màng tim, sau đó tiến hành hỗ trợ tim đập.
Bằng không, nếu trong lúc này làm động tác ép tim, sẽ chỉ làm tăng thêm tổn thương cho vết thương ban đầu.
Bây giờ căn bản không kịp thời gian để chuyển tới phòng phẫu thuật, mấy phút chuẩn bị đó cũng đủ để người bệnh mất mạng rồi.
Đối với bọn họ, lúc này phải giành dật từng giây một.
Thời gian của người bệnh này, không còn nhiều lắm ...
Trên mặt mỗi người đều tràn đầy sự lo lắng và bất an.
Tiểu hộ sĩ đứng bên cạnh đưa dụng cụ, căn bản không để ý tới dấu vết màu và mồ hôi trộm lẫn trên mặt y vì bận rộn mà lưu lại.
Mạnh Hi thuần thục rạch màng tim, dịch tràn lập tức chảy ra ngoài!
Khuôn mặt Trần Thương vui mừng!
Nói với một bác sĩ bên khoa cấp cứu:
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!