Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Bác Sĩ Nguy Hiểm - Bác Sĩ Thần Thông - Trần Thương (FULL)

Đào Tâm đã thuê một người chăm sóc cho đứa trẻ vô danh để chăm sóc cuộc sống hàng ngày.

Dì hộ công đã 50 tuổi, dì đã làm việc ở đây bốn hoặc năm năm để giảm bớt áp lực của trẻ em, kinh nghiệm rất phong phú.

Kế bên còn có chiếc ghế, có thể kéo ra, là cái giường của Đào Hàn Thái.

Nói tới cũng kỳ, đứa trẻ này nhìn thấy Đào Hàn không khóc và không làm ầm lên, còn rất vui vẻ.

Sau khi Trần Thương đến, các y tá mỉm cười chào hỏi:

- Chào chủ nhiệm Trần!

Trần Thương mỉm cười, chào lại họ và đi về phòng.

Lúc này, đứa trẻ đã tỉnh và nằm trên giường với Đào Hàn Thái.

Trần Thương chào dì:

- Không có khóc hay làm ồn à?

Dì gật đầu:

- Haizz ... thật là một cậu bé ngoan, sau khi tới không khóc không ồn, đau thế này cũng không khóc, đứa trẻ bình thường đã không nhịn được rồi.

Xương của trẻ em tương đối mềm và xương của người già tương đối giòn, vì vậy các bác sĩ chỉnh hình thường có những đứa trẻ vô tình bị gãy, và người dì thường chăm sóc nó. Trần Thương nhìn vào chiếc váy sọc xanh trắng trên cơ thể trẻ em, và đôi mắt tò mò nhìn Trần Thương, tay phải không thể di chuyển, tay trái nhét ngón tay vào miệng, thật dễ thương!

Ai thấy mà không mềm lòng?

Cục công an hiện chưa tìm thấy bố mẹ đứa bé. Trần Thương nhìn Đào Hàn Thái đang vui mừng. Đột nhiên anh cảm thấy, đứa trẻ có thể không khó nếu đi theo mình nhỉ?

Trần Thương đặt một đống thức ăn trong góc và nói với Đào Hàn Thái:

Con mua cho đứa trẻ.

Đào Hàn Thái nhanh chóng đứng dậy và cúi đầu, hướng qua đứa trẻ mà chỉ Trần Thương,

Đứa trẻ nhìn Trần Thương với ánh mắt tò mò và bất giác cười toe toét, trông rất dễ thương.

Ngay cả Trần Thương cũng không nhịn được muốn dắt nó đi.

Ngồi đó chơi với đứa trẻ một lúc, và đặt đồ chơi lên giường, đứa trẻ rất vui và muốn sờ vào nhưng nhanh chóng bị Đào Hàn Thái giữ lại, vì sợ sẽ làm tay bị tổn thương.

Sau khi ngồi được một lúc, khi Trần Thương đứng dậy rời đi, đứa trẻ đứng dậy để Trần Thương ôm.

Trần Thương chết lặng.

Quay lại và âu yếm cẩn thận, đứa bé cười khúc khích.

Vào lúc hơn năm giờ, Trần Thương thấy rằng trong khoa không có gì để làm, cho nên đã đi đến Đông Đại Nhất Viện.

Có hai ca phẫu thuật phình động mạch chủ vào buổi tối. Ý của chủ nhiệm Hạ Cao Phong là muốn thông qua phẫu thuật phình động mạch chủ, giúp cho Trần Thương có thể hiểu được việc sửa chữa các mạch máu trên động mạch chủ.

Phòng ban không có nhiều người, Bác sĩ Nhị đang xem xét hồ sơ bệnh án. Khi thấy Trần Thương đến, anh ta gật đầu cười:

- Tiểu Trần tới rồi à!

- Chủ nhiệm Hạ đang ở trong phòng phẫu thuật, cậu trực tiếp tới đó đi.

Trần Thương gật đầu cảm ơn và đi thẳng về phía phòng phẫu thuật.

Ngoại khoa chính là vậy, khi bận rộn, cả ngày đều ở trong phòng phẫu thuật.

Trần Thương vừa mới vào phòng phẫu thuật. Chủ nhiệm Hạ bước ra và thấy Trần Thương. Đột nhiên mỉm cười:

- Tiểu Trần tới rồi, ăn trước đi, ăn xong, buổi tối còn hai - ba ca phẫu thuật đó.

Trần Thương mỉm cười biết ơn:

- Cảm ơn chủ nhiệm Hạ!

Hạ Cao Phong mỉm cười và lắc đầu:

- Khách khí cái gì, cậu cũng giống như học sinh của tôi. Tôi ước tôi có thể dạy cậu nữa ấy chứ.

Đằng sau Cát Hoài nghe thấy điều này, bỗng trái tim chua chát.

Chủ nhiệm Mạnh không cần tôi nữa, và bây giờ thầy cũng sắp bỏ rơi tôi. Tại sao tôi lại khổ như vậy chứ?

Cơm của phòng phẫu thuật là một đặc điểm của mỗi bệnh viện, Trần Thương cảm thấy rằng Tỉnh Nhị Viện kém hơn Đông Đại Nhất Viện một cái đùi gà!

Trần Thương ăn nhanh hơn, sau khi ăn xong, anh cảm thấy không đủ hài lòng, và lấy thêm một phần nữa.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!