Tần Tiểu Liếm mở to đôi mắt của mình nhìn chẳm chẳm vào Trần Thương, cười nói:
- Anh có lo lắng không? Anh có chột dạ không? Nói đi!
Trần Thương nói trái với lòng:
- Lo lắng cái gì? Tại sao anh phải chột dạ?
Tần Tiểu Liếm cười lạnh một tiếng:
- Anh lại quên tắt WeChat trên máy tính của mình đúng không?
Trần Thương khẽ mỉm cười,
Trong lòng thầm mắng "ĐM".
- Anh không quan tâm, dù sao anh cũng không có lỗi ...
Khi Tần Nguyệt nghe thấy, ây da, anh coi anh kìa?
Trong thời gian này, Ký Như Vân giáo dục Tần Nguyệt mỗi ngày, phụ nữ đối với đàn ông, trong dày phải có mỏng, có lỏng có chặt, và thoải mái với đàn ông!
Tần Tiểu Liếm cảm thấy rằng mình nên tăng cường sự tự tu bạn gái của mình.
Tần Nguyệt cũng không phải thắc mắc Mạnh Hữu Liệu là ai, mà là ... tò mò tại sao tên là Mạnh Hữu Liệu.
Mặc dù Tần Nguyệt tò mò về lịch sử trò chuyện, nhưng cô không phải là người thích xen vào chuyện riêng tư của người khác.
Đôi mắt của Tần Nguyệt mở to và cô không thể không hỏi,
- Sao cô ấy tên vậy?
Vào lúc này, đầu của Trần Thương giống như quay với tốc độ 7200 vòng/phút
Cô Mạnh tốt nghiệp Học vien Karolinska ở Thụy Điển. Đây là người duy nhất ở Đông Dương đã xuất bản Lưu Diệp Dao, học thức sâu xa, vì vậy anh đặt tên là Mạnh Hữu Liệu!
Anh cảm thấy rằng bản thân anh không nói dối. Dù gì những gì cần nói cũng đã nói rồi, với lại đã kể lại câu chuyện.
Tần Nguyệt khẽ gật đầu, ồ ... điều này dường như giải thích rõ ràng.
Tuy nhiên, cô lập tức nheo mắt:
- Vậy tại sao gọi em là Tần Tiểu Liếm?
Trần Thương thấy ánh mắt sắt bén của Tần Tiểu Liếm, như là che giấu một con dao có thể ngự kiếm phi hành và có thể lấy thủ cấp của mình cách ngàn dặm. Hai chân run một cái, gần như quỳ xuống!
Bà cô ơi, tôi sai rồi.
Tần Nguyệt cười lạnh một tiếng:
Tìm? Tìm lý do hợp lý đi!
Trần Thương suy nghĩ nữa ngày, nhưng thực sự không thể nghĩ ra được, cuối cùng nói ra một câu:
- Tiểu, chính là dễ thương, nhìn kìa, Tiểu Minh, mèo con, cún con ...
- Ô, tôi sai rồi bà cô ơi, ôi ... chết rồi chết rồi chết rồi ...
Nếu cửa trong phòng trực không được mở, Trần Thương không biết ngày mai trời sẽ có nắng hay có mây ...
Chỉ là ... Sau khi Lý Bảo Sơn bước vào, anh ta quay một vòng, nhắm mắt làm ngơ và quay đi.
Tần Nguyệt đỏ mặt rồi nhanh chóng đứng dậy, nói với Trần Thương: