- Năm người chúng tôi là lãnh đạo chính và là người phụ trách dự án này và mỗi người chung tôi đều có một bệnh viện được chỉ định làm hỗ trợ nghiên cứu khoa học. Người duy nhất là Trần Thương. Hiện tại cậu ta không có nền tảng phần cứng cho nghiên cứu lâm sàng. Bệnh viện có thể xây dựng một khoa cho Trần Thương để tiến hành nghiên cứu khoa học và lâm sàng!
Nói câu nói, nói tới có tí không có mặt mũi.
Nhưng đo là sự thật!
Thang Kim Ba là Trưởng khoa của Bệnh viện trực thuộc Đại học Nam Thông và trưởng khoa Ngoại khoa tay. Vương Ngọc Sơn là Phó Trưởng khoa của Lục Viện Thành phố Ma Độ và trưởng khoa Ngoại khoa tay. Thường Hồng Lệ và Cố Hồng Mai là trưởng khoa Ngoại khoa tay ở Tích Thuỷ Đàm.
Chỉ có Trần Thương là bác sĩ ở khoa cấp cứu!
Gửi thông tin này lên, rõ ràng là nó sẽ làm chuyện cười cho mọi người.
Các lãnh đạo của Tỉnh Nhị Viện có mặt ở đây đều đỏ mặt.
Tuy Thường Hồng Lệ nói điều đó thật khó nghe và họ phải lắng nghe, bởi vì đây là phương tiện chính để Tỉnh Nhị Viện có được bước nhảy vọt.
Vương Ngọc Sơn nhìn Thường Hồng Lệ và không thể không lắc đầu. Tính khí này không thay đổi chút nào. Nhìn thấy người của Tỉnh Nhị Viện im lặng, Vương Ngọc Sơn nói:
- Trên thực tế, những tài năng đặc biệt nên có những công dụng đặc biệt. Tiểu Trần rất có tài năng trong lĩnh vực khâu cơ kiện, đây là thứ tốt nhất tôi từng thấy, thậm chí tốt hơn chúng tôi, thậm chí còn tốt hơn Thang Kim Ba!
Thang Kim Ba liếc nhìn Vương Ngọc Sơn, có cần phải lấy ông ra làm ví dụ không?
Vương Ngọc Sơn nhắm mắt làm ngơ và tiếp tục nói:
- Vì vậy, tôi có một gợi ý rằng đối với ngoại khoa tay mới được thêm vào, hai giám đốc được chọn, một người là giám đốc bộ phận bình thường và người kia là Trần Thương, để các vấn đề liên quan có thể được tiến hành hiệu quả hơn.
Ngay khi nói ra những lời này xung quanh đều im lặng!
Các trưởng khoa khác nhìn nhau, xây dựng một bộ phận cho Trần Thương?
Đàm Lập Quốc cũng có chút lo lắng, dù gì ... số vốn cần thiết để xây dựng dự án không phải là một khoản nhỏ, ít nhất cũng phải vài nghìn, và Trần Thương là giám đốc, nếu kế hoạch không được áp dụng ...
Tần Hữu Uyên liếc nhìn xung quanh, đột nhiên giả vờ đen mặt lại!
Tại sao anh không vui? Trần Thương muốn lên chức, từ lâu Tần Hữu Uyên đã muốn nâng rồi, nhưng ... không có cơ hội hay lý do.
Việc thúc đẩy các tổ chức như vậy là rắc rối hơn, và nó chắc chắn khác với các doanh nghiệp tư nhân.
Thường Hồng Lệ nhìn vào sự im lặng của mọi người và ngay lập tức nói,
- Không lẽ ... Các vị không muốn à?
Tần Hữu Uyên mém tí không nhịn được!
Muốn chứ! Tại sao không?
Chỉ cần nhìn vào Đàm Lập Quốc và một vài phó trưởng khoa khác, Tần Hữu Uyên cảm thấy rằng ông nên kiên nhẫn một chút nữa. Ông ta biết rằng khi ông ta chịu đựng được, bên kia bắt đầu gây áp lực cho ông ta. Đến lúc đó không phải không còn gì à.
Quả nhiên!
Thường Hồng Lệ tiếp tục:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!