Trần Thương đang muốn nói chuyện, Vương Ngọc Sơn dẫn đầu nói:
- Đi thoi!
Bốn người khí thế kiệt xuất, đứng dậy hướng bên ngoài đi đến, với tư cách là bác sĩ, họ đã chuẩn bị tâm lý tùy thời tùy chỗ chiến đấu.
Nếu như nói nơi nào có tội phạm nơi đó liền có cảnh sát.
Như vậy, nơi nào có bệnh tật nơi đó liền có bác sĩ!
Trần Thương liếc nhìn bốn người như chiếu NPC cao cấp lấp lánh đoạt cửa mà đi, bỗng nhiên trong lòng có một loại cảm xúc, đây chính là tiền bối!
Không chỉ có là năng lực, mà còn tận tâm với người bệnh!
Trông thấy họ, lập tức tâm lý Trần Thương nắm chắc.
Có họ, đay chính la lực lượng tinh anh đỉnh cấp khoa ngoại tay trong nước!
Còn có vấn đề gì không giải quyết được?
Nếu quả thật có, căn bệnh kia trong nước sẽ không có người giải quyết được.
Sau khi một đoàn người đi ra, vội vàng đón xe.
Khoảng cách không xa, khoảng bảy tám phút di đường.
Trần Thương còn chưa kịp xuống xe, bốn người Vương Ngọc Sơn đã vội vàng mở cửa mà xuống, dẫn đầu chạy vào trong.
Trần Thương vội vàng đi vào theo.
Bốn người này đều là người có kinh nghiệm phong phú vượt mọi chông gai xông xáo trên chiến trường của khoa ngoại tay.
Bất kỳ người nào cũng đều là đại lão đỉnh cấp chuyên về lĩnh vực này trong nước.
Thạch Na trông thấy mọi người, lập tức sửng sốt một chút, nhỏ giọng hỏi Trần Thương:
Đã xảy ra chuyện gì?
Trần Thương cười cười, giới thiệu sơ lược bốn người, lúc này Thạch Na mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó khuôn mặt vui mừng.
Trần Thương hỏi:
- Thầy Thạch, người bệnh đặc thù như thế nào?
Thạch Na chỉ vào góc.
Trần Thương rốt cuộc hiểu vì sao tương đối đặc thù.
Đây là kẻ lang thang Trần Thương đã gặp qua!
Lúc đầu Trần Thương tìm ra pháp phục vị kia cho người đàn ông không biết nói chuyện này.
Nhưng hôm nay, ông ta chắc đã được sửa soạn lại, bộ quần áo coi như vừa vặn, mặc dù hơi cũ kỹ, không biết là kiểu dáng âu phục màu xám của bao nhiêu năm trước, nhưng là vết bẩn trên mặt trên tay như tại chỗ sâu nếp nhăn, khó mà lau sạch sẽ được, đứng ở nơi đó rõ ràng hơi bứt rứt lo lắng!
Trần Thương sững sờ:
- Chẳng lẽ là ông ta?
Thạch Na lắc đầu:
Không phải, là một đứa bé trai, không phải con của ông ta, nhưng ... Là ông ta nhặt được, không có chứng minh thân phận.
- Ông ta tại cửa ra vào ôm đứa trẻ dập đầu cả nửa ngày, đứa trẻ khóc oa oa không được, tôi nhất thời mềm lòng, liền để đi vào.
Trần Thương nhẹ gật đầu, đi đến cửa ra vào phòng cấp cứu, người đàn ông kia hướng Trần Thương cười thân thiết, ông ta không biết nói chuyện, vội vàng từ túi áo móc ra một trang giấy cho Trần Thương.
Trần Thương tò mò, nhận lấy:
- Mau cứu đứa bé, tôi có tiền.
Trần Thương không biết vì sao, nhìn bảy chữ này, cảm xúc rất sâu.
Vương Ngọc Sơn nhìn thoáng qua kẻ lang thang, nhẹ gật đầu, đi vào phòng cấp cứu, mà Trần Thương nói với kẻ lang thang:
- Ông vào chung đi.
Kẻ lang thang lắc đầu, lui ra phía sau mấy bước, chỉ trên người mình: Ý là bẩn.
Trần Thương sửng sốt một chút, nói:
- Không có việc gì, tôi muốn hỏi chú mấy vấn đề, chú có thể viết chữ không?
Kẻ lang thang nhẹ gật đầu, do dự một chút, cùng theo vào, nhưng ... Lại đem giày đang mang cởi ra, chân trần đi vào.
Cuối thu đã bắt đầu lạnh, sàn nhà là gạch men sứ, càng lạnh, chân trần giẫm trên mặt đất, người đàn ông cười cười, nhếch miệng.
Trần Thương hỏi:
- Chú có thẻ căn cước không?
Người đan ông từ tui ao moc ra, đưa cho Tran Thương.
Trần Thương trông thấy tên, lập tức sửng sốt một chút, cái tên rất hoa mỹ:
- Đào Hàn Thải.
Ảnh chụp trên CMND, không được xem là anh tuấn, nhưng cũng cực kỳ dễ nhìn, không giống với người trước mặt.
Chỉ là, bây giờ không phải là lúc xoắn xuýt điều này.
Trần Thương đi vào, nhìn người bệnh, là một đứa trẻ cái chưa đến hai ba tuổi, cánh tay phía trước tái nhợt và đỏ tím đan xen, xanh một miếng, tím một khối, trong lòng bàn tay thì màu xanh đen, mà trong lòng bàn tay và bàn chân như nhau.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!