Từ xưa đến nay cuộc đời sẽ không diễn ra như kịch bản!
Giang Đào chuẩn bị xong toàn bộ, đã đặt xong phòng ăn.
Chỉ co Vương Ngọc Son, Thường Hồng Lôi, Cố Hồng Mai hơi chờ mong, cảm giác chia ly rồi gặp lại, sẽ có dáng vẻ gì?
Vì giáo sư Thang đến, thứ bảy phải làm phẩu thuật hơi nhiều, nên cùng nhau giao lưu và nghiên cứu thảo luận.
Đến khi hơn sáu giờ, tất cả mọi người rất hài lòng đến lúc ra về.
Thang Kim Ba nhìn Trần Thương:
- Tiểu Trần, lần này thật sự được ích lợi không nhỏ, nhận đến rất nhiều gợi ý, sau khi chờ thầy trở về, tổng kết thật tốt, chúng ta cùng nhau ngồi xuống trao đổi thêm.
Trần Thương cười nói:
- Giáo sư Thang thực sự khách khí, hôm nay cũng học được rất nhiều thứ từ giáo sư Thang!
Hai người trò chuyện đi rời khỏi phòng phẫu thuật, Wechat của Trần Thương trong điện thoại vang lên, vừa cầm lên nhìn, là Giang Đào.
- Bên này tôi đã sắp xếp xong xuôi, Đông Nhạc lâu, phòng riêng Nan Lão.
Trong đầu Trần Thương lẩm nhẩm một tiếng, không tệ!
Nói với giáo sư Thang:
- Xế chiều hôm nay, làm phẫu thuật từ trưa, giáo sư Thang cũng khổ cực, tối nay chúng ta đã đặt xong phòng riêng tại một nhà hàng bản địa Đông Dương, giáo sư Thang đi chung nếm thử với chúng ta những đặc sản Đông Dương nha!
Đang lúc nói chuyện một đoàn người từ phía khách sạn đi đến.
Khiến cho lúc Thang Kim Ba đẩy cửa tiến vào, một màn trước mắt, khiến ông ta trực tiếp sợ ngây người!
Không chỉ có là ông ta, cả Vương Bảo Sơn cũng đứng lên, Cố Hồng Mai và Thường Hồng Lôi đều đứng dậy nhìn Thang Kim Ba.
Vì sao bốn người này nhìn chăm chú lẫn nhau, rồi bỗng nhiên cười lên ha hả.
Ngay trong khoảnh khắc đó,
Có lẽ chuyện xưa như sương khói.
Trở về đã không còn thiếu niên.
Thanh xuân phí hoài năm tháng
Người xưa lại xuất hiện.
Đã từng bao nhiêu phàn nàn,
Mẫn diệt tại đàm tiếu ở giữa.
...
Trần Thương cười nhìn một đám người, bỗng nhiên điện thoại vang lên, Trần Thương nhận điện thoại.
Thạch Na nói:
- Tiểu Trần, khoa cấp cứu vừa tiếp nhận một bệnh nhi chưa được ba tuổi, tay phải ... Tay và chân co quắp duỗi không ra, tôi cảm giác có thể là bệnh cẳng tay thiếu máu cơ bắp co quắp.
Cậu và giáo sư Thang còn ở chung một chỗ không? Nếu không ... Cùng nhau tới xem một chút đi, tình huống người bệnh rất ... đặc thù!
Trần Thương lập tức sững sờ, nhẹ gật đầu:
Được rồi, thầy Thạch, thầy chờ tí, chúng tôi lập tức sẽ tới.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!