Vương Ngọc Sơn cầm điện thoại lên, nói cho lãnh đạo khác của bệnh viện rằng hôm nay mình không tới được.
Mà mọi người nhịn không được khuyên nhủ:
- Viện trưởng Vương, hôm nay ... Không thể không có ông!
Vương Ngọc Sơn hít sâu một hơi, nói:
- Hôm nay tôi có chuyện quan trọng hơn cần hoàn thành!
Đối phương sửng sốt một chút:
Được roi!
Hôm nay, Thường Hồng Lôi tham gia báo cáo học thuật, thứ bảy, chủ nhật đối với bà mà nói, luôn bận rộn, mà khi bà nhận được tin nhắn, bà lập tức đứng dậy gấp gáp chạy ra ngoài.
- Viện trưởng Vương, sao thế?
Vương Ngọc Sơn cùng Thường Hồng Lôi xem như là có liên hệ tương đối nhiều.
Theo thời gian trôi qua, Ngọc Sơn cũng thay đổi thành Vương viện trưởng.
Hồng Lôi cũng được gọi là Thường chủ nhiệm.
Thấy đối phương phản ứng như vậy, Vương Ngọc Sơn mới kịp phản ứng, hẳn là bà ấy cũng chưa biết.
Vương Ngọc Sơn thở dài:
Hồng Loi, co xem Wechat đi, nhìn thu tieu Tran co gửi tin nhan cho cô hay không.
Thường Hồng Loi đầu tien là sững so, hình nhu lau rồi ten Hồng Lôi chưa được gọi?
Bà bán tín bán nghi nhìn thoáng qua Wechat, sau khi nhìn thấy, lập tức sửng sốt một chút, hỏi Vương Ngọc Sơn ở đối diện:
Ngọc Sơn ... Đây là thật à?
Vương Ngọc Sơn:
- Tôi đã đặt vé máy bay, xế chiều hôm nay ba giờ đến An Dương. May mà ... Sư muội báo cho tôi biết.
Thường Hồng Lôi còn chưa kịp nói gì thì đã nhìn thấy Cố Hồng Mai gọi điện thoại tới.
Bà quyết định thật nhanh đáp:
- Tôi lập tức đặt vé trước!
Sau khi cúp điện thoại, lập tức tiếp cuộc gọi của Cố Hồng Mai:
- Hồng Mai, tôi nhìn thấy ... Tiền bối của cô cũng gọi điện thoại cho tôi.
Cố Hồng Mai đầu tiên là sững sờ:
- Sư tỷ, em đặt vé cho chị, một giờ sau, gặp nhau ở sân bay.
Thường Hồng Lôi cười cười, hai mắt mông lung, tràn đầy mong đợi nhẹ gật đầu:
- Được rồi!
Ba người, hai lần chuyến bay, hướng về An Dương.
Sau khi Trần Thương dậy sớm, đi tới khách sạn, đêm qua Thang giáo sư ngủ tương đối trễ lại uống rượu quá nhiều, buổi sáng cũng chưa ngủ dậy.
Trần Thương nghĩ tới nghĩ lui, bảo nhà bếp làm chút điểm tâm sáng đưa tới.
Sau khi gõ cửa, Lý Vũ mở cửa, Trần Thương cầm một chút điểm tâm vào, hỏi:
Thang giáo sư ngủ dậy chưa?
Lý Vũ cười nói:
- Tối hôm qua ngủ quá muộn, ngủ dậy lại nôn hai lần, lôi kéo tôi giảng hơn một giờ chuyện xưa, phải tới khi cực kỳ buồn ngủ thì mới đi ngủ.
Trần Thương nhẹ gật đầu:
- Trước ăn chút điểm tâm sáng đi, chờ giáo sư Thang tỉnh lại, tôi nói với ông ấy một chuyện.
Lý Vũ nhẹ gật đầu, hai người trẻ tuổi nói chuyện ăn cơm.
Thang giáo sư đứng dậy, mặc quần áo tử tế mới đi ra.
Sau khi thấy Trần Thương, cười nói:
- Giáo sư Trần, tối hôm qua thất thố rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!