Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Bác Sĩ Nguy Hiểm - Bác Sĩ Thần Thông - Trần Thương (FULL)

- Viện trưởng Vương, chuyện bên kia đã sắp xếp ổn thỏa, hiện tại chúng ta sẽ qua đó luôn à?

Giám đốc công ty Thụy Chi, Vương Ngọc Sơn và mấy vị viện lãnh đạo hôm nay muốn đi khu viện mới khởi công, tham gia cắt băng khởi công.

Thành phố Lục viện ở Thượng Hải phát triển biến chuyển từng ngày, khu viện khoa chỉnh hình mới khởi công xây dựng đối với thành phố Lục viện mà nói, chính là vẽ hổ thêm cánh.

Thành phố Lục viện hưng thịnh, không thể không kể tới có gắng của thế hệ này, mà có thể không nhắc tới công lao của Vương Ngọc Sơn, không ai có thể thay thế.

Đứng tại cửa ra vào của thành phố Lục viện, hồi tưởng lại hoàn cảnh nơi này vao hai muơi năm truớc, nhìn lại nơi phồn hoa truớc mắt, Vuong Ngọc Son hít sâu một hơi, đây là giang sơn mà bọn họ đã dốc sức gầy dựng, cũng là vinh dự một đời này của thế hệ bọn họ.

Mà bây giờ, ở một nơi khác, một viện nhỏ của thành phố Lục viện lại chuẩn bị được khởi công.

Vậy sẽ lại là một công trình mới.

Không biết bao nhiêu người trẻ tuổi, se ở nơi này, cống hiến thanh xuân của mình.

Mỗi một lần khu viện mới được xây dựng, Vương Ngọc Sơn đều sẽ bùi ngùi mãi thôi, khi khu viện mới được vận doanh, ông sẽ đi diễn thuyết, đi động viên, đi nói cho những người trẻ tuổi này, tương lai đang nằm trong tay bọn họ.

Lần này, có lẽ cũng không ngoại lệ.

Lúc này, điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Nhìn số điện thoại gọi đến, toàn thân Vương Ngọc Sơn khẽ chấn động, thật lâu mới hoàn hồn lại.

Bao lâu rồi?

Cú điện thoại này ... Đã bao lâu rồi không có gọi cho mình rồi hả?

Qua nhiều năm như vậy, ông đổi mười cái điện thoại, nhưng xưa nay vẫn chưa từng quên lưu dãy số này vào máy.

Bởi vì dãy số này, có ý nghĩa đặc thù.

- Alô? Sư muội!

Vốn còn cho rằng nói sẽ rất lạ lẫm, thế nhưng là khi ông kêu lên một tiếng "Sư muội", đột nhiên cảm thấy, mọi việc đều thuận theo tự nhiên, hình như ... Mới như ngày hôm qua.

Một câu sư muội, khiến người phụ nữ ở đầu dây bên kia nói mà hai mắt đẫm lệ.

Che mũi lại, không để cho nước mắt mình rơi xuống.

Thế nhưng ... Một tiếng sư muội này, đã bao lâu chưa có ai gọi cho bà nghe? Cũng bao lâu rồi không có người gọi.

Cố Hồng Mai cầm tay áo, dụi mắt một cái, cũng nói lời đã rất lâu rồi chưa hề nói, nhưng xưa nay chưa từng quên:

- Tiền bối.

Giọng nói có chút nghẹn ngào, cho dù Cố Hồng Mai đã hơn năm mươi tuổi, lúc này, cũng không thể nghĩ đến, sau khi cú điện thoại này được kết nối lại quen thuộc như thế, vốn cho rằng sẽ xấu hổ vậy mà lại không như vậy.

Một tiếng tiền bối, cả đời tiền bối.

Một tiếng tiền bối này, nhưng cũng đã khiến hai mắt Vương Ngọc Sơn rưng rưng, bờ môi run rấy.

- Tiền bối, anh có đi không?

Cố Hồng Mai lấy lại bình tĩnh, dò hỏi.

Vương Ngọc Sơn sững sờ:

- Đi đâu cơ?

Cố Hồng Mai lập tức sửng sốt một chút:

- Bọn họ ... Không có mời anh hả?

Vương Ngọc Sơn càng thêm kinh ngạc!

- Sư muội, có ý gì?

Cố Hồng Mai hỏi:

- Trần Thương không gửi tin nhắn Wechat cho anh à?

Vương Ngọc Sơn mở Wechat ra, một nhóm lớn tin nhắn làm trôi mất một tin, mỗi ngày có lượng lớn tin nhắn được gửi tới, ông cũng không kịp xem, lướt xuống, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn mà Trần Thương gửi tới:

Khi trông thấy tin nhắn Trần Thương gửi, Vương Ngọc Sơn không có chú ý mình đã thất thần một lát!

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!