Giang Đào chạy chậm hai bước, chạy đến trước mặt Trần Thương, nhìn kỹ anh lần nữa, con mắt nhìn chằm chẳm Trần Thương, nghiêm túc nói:
- Tôi sai rồi!
Trần Thương cười nói:
- Anh uống nhiều rồi.
Giang Đào la lớn:
- Không có, tôi không uống nhiều! Giáo sư Trần tôi sai rồi, là tôi vô tri, tôi cuồng vọng, tôi tự cao tự đại, tôi ... Tôi xin lỗi ngài.
Trần Thương sửng sốt, nhìn thấy Giang Đào la hét tan nát cõi lòng như vậy, có chút kinh ngạc.
Vốn dĩ anh không có để ý Giang Đào, anh cảm thấy những chuyện này cũng không quan trọng lắm, anh cũng không có để ý những chuyện kia.
Giang Đào nhìn chẳm chằm Trần Thương, nói:
- Giáo sư Trần, lão sư của tôi là Cố Hồng Mai!
- Tôi muốn cùng anh, tôi muốn đem một thế hệ các cô ấy chưa tìm được hướng đi đều theo ngài đi hết!
- Chỉ có ngài mới có thể dẫn đầu chúng tôi đi đến tương lai tốt đẹp!
- Giáo sư Trần, tôi muốn cùng anh!
Giang Đào nghe giáo sư Thang kể về chuyện xưa của ông, nghe thế hệ trước phấn đấu, nghe những chiến tích huy hoàng thuộc về người ta, trong lúc nhất thời cũng bị thế hệ đi trước bọn họ đả động tinh thần!
Đây là tiền bối một đời vì sự nghiệp chữa bệnh của Trung Quốc chưa đi xong đường!
Điều kiện của bọn họ có hạn, đi cực kỳ lau, co le đen hom nay đa đi không noi
rôi!
Mà chúng ta, với tư cách là bác sĩ ở thế hệ mới, chúng ta hẳn là phải đem con đường này đi hết.
Cho dù là đi không xong, cũng phải là đi thật xa!
Cho hậu thế mai sau, học sinh của chúng ta cũng có một khởi điểm vững chắc.
Giang Đào biết rõ, bọn anh là dựa vào lão sư mà tiến lên, hồi tưởng lại kiên trì những năm này của lão sư, nghĩ đến người lớn tuổi như vậy vẫn y nguyên năm qua năm ngày qua ngày thực hiện phẫu thuật, nghiên cứu khoa học.
Nghĩ đến lão sư và chủ nhiệm Thường Hồng Lôi vẫn mỗi ngày đều đang nếm thử cùng nghiên cứu ...
Hiện tại bỗng nhiên anh hiểu rõ, vì sao bọn anh phải làm như vậy ?!
Bởi vì trách nhiệm!
Cũng bởi vì kế truyền thống.
Dựa theo quan niệm của người bình thường, chủ nhiệm Tích Thủy Đàm, đã là nhân vật đứng ở đỉnh ngọn gió, hiện tại cần phải làm là ra ngoài mở hội nghị, giảng bài, nhận học sinh làm đầu đề ... Trên cơ bản là có thể sống bằng tiền dành dụm nhiều năm.
Nào có cần phải khổ cực như này, hơn năm mươi tuổi mà vẫn đang lâm sàng tuyến đầu?
Món tiền nhỏ không thơm sao?
Maldives không thoải mái sao?
Ôm cháu trai không vui sao?
...
Thế nhưng, sau khi nghe Thang giáo sư nói xong, bỗng nhiên anh hiểu rõ.
Đây là người kiên trì của một đời thuộc về bọn họ, thuộc về món quà của các cô ấy mang đến cho thời đại này.
Chính là những người này, mới có khởi điểm hiện tại của bọn họ!
Giang Đào la lớn, tan nát cõi lòng, anh muốn đem lòng nhiệt huyết nóng bỏng trong tim mình lấy ra, nói cho Trần Thương, Giang Đào tôi cũng là người có lý tưởng, tôi nguyện ý vì sự nghiệp của mình mà cống hiến cả đời!
Nhìn thấy bộ dạng như vậy của Giang Đào, Trần Thương trầm mặc.
Làm sao anh ta không phải như thế?
Nghe chuyện ngày xưa của thế hệ trước, nghe chuyện cũ bọn họ phấn đấu, nghe tranh vanh tuế nguyệt của họ ...
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!