Hà Mật Khuê nhìn chằm chằm vào mẹ Hà Cẩn Phong, bà ta nhận ra tình thế dần bất ổn nên đảo mắt trốn tránh.
Giữa bầu không khí căng thẳng, từng chữ phát ra từ miệng Hà Mật Khuê trở nên vô cùng đanh thép: “Không nhờ Cẩn Phong, bà nghĩ bà còn có thể ngồi ở đây lên mặt sao? Gần mười năm qua, một viên kẹo các người cũng tiếc tiền không dám cho tôi, bây giờ lại cái danh bố mẹ ra để kiếm tiền à?”
Không gian im thin thít, Hà Mật Khuê lướt mắt qua người gọi là bố mẹ đang tự xấu hổ với bổn phận, lạnh lùng tuyên bố: “Ai đối xử với tôi thế nào, tôi sẽ đối xử với họ tương tự.”
Dứt lời, Hà Mật Khuê lập tức cầm túi xoay người rời khỏi, Kiều Dương cũng không nản lại, vội chào rồi đuổi theo. Chỉ là, ánh mắt anh khi lướt qua mẹ Hà Cẩn Phong lộ ra tia ác cảm.
Hà Mật Khuê và Kiều Dương vừa đi không lâu, Hà Cẩn Phong cũng đứng dậy ra khỏi phòng.
Hà Tố Như dùng ánh mắt trao đổi với bố mẹ, được ông bà đồng ý mới lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh ngột ngạt: “Bữa ăn hôm nay đã được thanh toán, mọi người cứ dùng thoải mái, ở nhà còn chút việc nên gia đình con xin phép về trước.”
Nói xong, cả nhà Hà Tổ Như đồng loạt đứng dậy lần lượt rời đi, để lại những người ngẩng nửa đầu cũng thấy thẹn với lòng.
Trên hành lang vắng người, lúc Hà Mật Khuê và Kiều Dương vừa đến thang máy thì Hà Cẩn Phong đã đuổi đến nơi. Dáng vẻ cậu ta không cà rỡn như trước, thay vào đó là sự trầm tĩnh nghiêm túc.
Hà Cẩn Phong vừa bước đến gần Hà Mật Khuê vừa lấy trong túi quần ra một hộp chữ nhật dài, bên trong là sợi dây chuyền vàng mặt hình hoa tuyết.
Vào hôn lễ vừa qua, do Hà Mật Khuê đã đeo trang sức nhà chồng trao, thế nên Hà Cẩn Phong vẫn chờ dịp gặp riêng tặng. Tuy không thể sánh bằng giá trị cô nhận được từ phía Kiều Dương, nhưng lại là tấm lòng của em trai có chị gái gả đi.
Hà Mật Khuê dõi mắt theo Hà Cẩn Phong đeo dây chuyền vào cổ mình, cô biết rõ sinh viên như cậu ta sẽ chẳng thể có nhiều tiền, nếu không phải tiết kiệm thì cũng là ra ngoài làm thêm, xin tiền bố mẹ mua quà cưới cho cô dĩ nhiên không có khả năng xảy ra.
Đeo xong dây chuyền cho Hà Mật Khuê, Hà Cẩn Phong bị cảm xúc lấn át, phải mất vài phút bình tĩnh mới có thể mở lời: “Mặc dù em chỉ có nhiêu đây cho chị thôi, nhưng ít ra cũng không thể để chị bị nhà chồng xem thường”
Ngừng một chút, Hà Cẩn Phong chợt nhìn thẳng vào mắt Hà Mật Khuê, thái độ kiên định dặn dò: “Ai dám bắt nạt chị, chị cứ đáp trả lại, đừng có nể mặt ai hết.”
Nói đến đây, Hà Cần Phong bỗng nhiên cúi đầu khóc, Hà Mật Khuê nhất thời không kiềm được rơi nước mắt. Cô mỉm cười ôm lấy Hà Cẩn Phong, cậu ta tức khắc gục đầu lên vai cô nức nở như một đứa trẻ.
Kiều Dương đứng một bên lặng lẽ quan sát, dù Hà Cẩn Phong bề ngoài có to xác vẫn là một đứa em nhỏ, dù Hà Mật Khuê có chịu bao cay đắng tủi hờn thì cô vẫn phân rõ phải trái.
Người trải qua càng nhiều sóng gió trong cuộc đời, suy nghĩ trong tâm cũng sẽ càng sâu sắc.
Hà Mật Khuê đối với bất kỳ ai đều có thể tỏ ra trưởng thành, chỉ cần đối với Kiều Dương, cô vẫn cứ làm một người vô tư vô nghĩ, sống thật vui vẻ bên anh là được.
Thoắt một cái sau bao ngày trông chờ cũng đến, thai kỳ của Hà Mật Khuê đã bước vào giai đoạn gần sinh, theo tính toán ngày cụ thể sẽ rơi vào gần cuối tháng mười một
Quần áo, đồ đạc dành cho bé sơ sinh đều đã được chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn đợi bé con ra đời.
Theo như bàn bạc về đặt tên con, nếu con trai sẽ là Kiều An Dương, mang ý nghĩ mong muốn con một đời bình an, may mắn. Còn nếu con gái sẽ là Kiều Mật Nhiên, mong muốn con lớn lên sẽ trở thành một cô gái ngọt ngào, sống một đời không ưu phiền.
Trong suốt thời gian Hà Mật Khuê mang thai, ngoài thời gian làm việc ở bệnh viện, hầu hết thời gian còn lại của Kiều Dương đều kè kè bên cô không rời nửa bước. Tuy những lúc không có anh bên cạnh, được bố mẹ chồng quan tâm chăm sóc chu đáo nhưng Hà Mật Khuê vẫn thích được Kiều Dương lo cho mình, bởi chỉ cần là anh thì cô không cần phải giữ kẽ, còn có thể hành động và nói chuyện thoải mái.
Cách bốn ngày dự sinh, buổi tối sau giờ cơm Hà Mật Khuê vào bếp tìm xoài, nhưng lục tủ lạnh mải một hồi vẫn không tìm thấy đâu. Đúng lúc Kiều Dương kiếm cô nên bước vào, vừa thấy mặt anh ngay ở cửa, cô lập tức lên tiếng hỏi: “Xoài của em đâu mất rồi?”
Kiều Dưỡng tiến đến gần cô, điềm tĩnh đáp: “Lúc chiều em ra vườn với mẹ, anh với bố lấy làm mồi uống bia rồi.”
Hà Mật Khuê ngớ người trong chốc lát, giây sau bừng tỉnh liền giận dỗi đánh vào tay anh trách móc: “Đồ ăn của em mà anh dám lấy làm mồi nhậu à?”