Ấn đường Hà Mật Khuê hơi nhíu lại, bàn tay trên da thịt anh chẳng thèm động, bất đắc dĩ đáp: “Em đang rèn luyện ý chí, để sắp tới có thấy anh khỏa thân làm mẫu vẽ cũng không nổi thú tính.”
“...” Kiều Dương sững người ngạc nhiên, đúng hai giây sau liền bật cười thành tiếng trong bất lực.
Kiều Dương sửa lại quần áo chỉnh tề, sau đó lấy đôi vớ dài qua mắt cá và giày bata cùng màu trắng mang vào cho Hà Mật Khuê. sửa soạn xong, cả hai tay trong tay rời nhà đến địa điểm đã hẹn.
Bên trong phòng ăn riêng tại một nhà hàng châu Á, gia đình Hà Tố Như và hai gia đình riêng của bố mẹ Hà Mật Khuê cũng đã sớm có mặt.
Trước khi biết Hà Mật Khuê lấy Kiều Dương và được gả vào gia đình quyền thế, từ bố mẹ ruột đến gia đình riêng của họ chỉ có mỗi Hà Cần Phong là thật lòng quan tâm đến cô. Tuy cách cậu nhóc thể hiện tình cảm có hơi xốc nổi, nhiều lần bị Hà Mật Khuê xua đuổi nhưng vẫn dành cho cô sự tôn trọng.
Mà trước đó, mẹ Hà Cẩn Phong nhiều lần thể hiện thái độ thiếu thiện cảm cho Hà Mật Khuê, còn cấm chồng cấm con trai không được liên lạc với cô, vậy mà giờ đây lại hớn hở như thể chưa từng ghét bỏ con riêng chồng ra mặt trước đó.
Về gia đình riêng của mẹ Hà Mật Khuê, kể từ khi bà ấy tái hôn cô chưa từng qua lại, thậm chí ngày Tết cũng chưa từng đưa cô đến đón cùng.
Sau khi bố mẹ Hà Mật Khuc ly hôn họ đều bận lo gia đình riêng, để cô cho bố mẹ Hà Tố Như nuôi dưỡng, đến năm cô đủ mười tám tuổi, họ liền ngừng chu cấp mỗi tháng.
Lâu ngày không còn liên hệ, khoảng cách giữa máu mủ dần xa như người lạ. Đối với người khác, được gặp được bố mẹ sau thời gian dài không gặp là niềm vui và hạnh phúc khó tả. Nhưng đối với Hà Mật Khuê, trong lòng chỉ tồn tại cảm giác khó chịu không thoải mái.
Trong lần gặp mặt này, ngoài Hà Cẩn Phong ra, từ bố mẹ Hà Mật Khuê đến gia đình riêng của họ đều tỏ ra nhiệt tình khác thường với cô. Nguyên nhân cũng rất dễ hiểu, đứa con mà họ từng muốn cắt đứt lại trở thành thiếu phu nhân Kiều gia, tiếng thơm họ được hưởng ké dĩ nhiên đi kèm lợi ích.
Có điều, mặc cho những lời ba hoa nịnh bợ liên tục vang bên tai, biểu cảm của Hà Mật Khuê trước sau vẫn một màu lạnh nhạt. Nếu không phải bố mẹ Hà Tố Như mở lời muốn có cuộc gặp mặt gia đình, Hà Mật Khuê cũng chẳng rảnh rỗi bày chuyện tự ngược bản thân.
Bắt đầu bữa ăn không lâu, mẹ Hà Mật Khuê đã không đợi được lên tiếng trước: “Khuê à, chuyện con kết hôn bao gấp quá, hôm qua ở bữa lễ mẹ cũng không nói được nhiều với bố mẹ chồng con, hay là...”
“Họ bận lắm, không thời gian đâu ạ.” Hà Mật Khuê từ tốn bác bỏ ý định của bà.
“Nhưng dù gì con gái gả đi vẫn không thể qua loa...”
“Không cần đâu ạ.” Hà Mật Khuê lần nữa đoán trước được suy nghĩ của mẹ, cô nhẹ nhàng gạt bỏ: “Dặn dò hay gửi gắm gì đó, chú thím đã nói với bố mẹ chồng con, mẹ không cần lo”
Thấy mẹ Hà Mật Khuê muốn tranh công tạo mối quan hệ, mẹ Hà Cẩn Phong cũng không bỏ qua, bà ta cười lã chã chen lời: “Người ta nói con gái nhờ phúc cha, con có ngày hôm nay đều nhờ cha con tu tâm tích đức cho con đấy. Mà con cũng thật vô tâm, hôn lễ đáng lẽ phải để cha ruột dắt tay trao cho chú rể, ai đời lại để cho chú chứ. Hôm qua về bố con buồn đến mất ngủ, dù ông ấy không ở bên cạnh con nhiều nhưng vẫn là người có công sinh thành mà."
Mẹ Hà Cẩn Phong vừa nói vừa liếc mắt nhìn chồng, trông ông vẫn ngồi thừ ra, bà ta lén nhéo tay ông dưới gầm bàn ra dấu. Bố Hà Mật Khuê và chột dạ nên hơi giật mình, vội gật đầu: “Phải, con gái là con của cha, con trai là con của mẹ. Dù bố con chúng ta không ở chung, nhưng bố lúc nào cũng lo lắng cho con.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!