Mãi cho đến chín giờ đêm Kiều Dương mới xong việc, tuy qua điện thoại Hà Mật Khuê nói hẹn hôm khác đi ăn, nhưng vì lời hứa lúc chiều nên anh vẫn ghé qua.
Thay vì ăn cơm tối, Kiều Dương đưa Hà Mật Khuê đi ăn khuya, sẵn có Hà Tố Như trực ca ngày nên buổi tối cũng ở nhà nên cùng ra ngoài ăn.
Tản bộ đến một nhà hàng bình dân gần nhà, cả ba chọn một bàn bốn chỗ nằm ngoài trời cho thoáng đãng.
Vừa ngồi vào bàn Hà Tố Như đã nhiệt tình gọi món, bởi chủ chi của bữa ăn này là Kiều Dương, thế nên cô nàng cũng chẳng khách sáo.
Nói xa nói gần, Kiều Dương giờ đây cũng có thể xem là anh rể của Hà Tố Như, chỉ cần anh và Hà Mật Khuê chính thức kết hôn, cô nàng sẽ có cơ hội được nhận vào làm ở bệnh viện đang thực tập, còn có người chống lưng tha hồ mà hất mặt nhìn đời.
Nếu là người khác, có lẽ họ đã nghĩ ngay đến việc theo đuổi Kiều Dương, nhưng đối với Hà Tố Như lại không như vậy.
Cô nàng không thích làm dâu nhà quyền thế, áp lực gánh chịu chắc chắn rất nặng nề.
Chi bằng để Hà Mật Khuê hy sinh một chút, tốt xấu gì sau này cũng không ai có thể xem thường cô, cô lại còn có thể mang vinh dự về cho gia đình.
Trong lúc đợi đồ ăn được dọn lên, Kiều Dương ngắm nhìn đường phố xung quanh, rồi bâng quơ lại nhìn sang dáng vẻ uể oải thiếu sức sống của Hà Mật Khuê đang ngồi bên cạnh.
Đoán chừng thể trạng cô vẫn bị ảnh hưởng bởi tác dụng phụ của thuốc tránh thai khẩn cấp, Kiều Dương khó chịu thở ra một hơi, lên tiếng hỏi: “Ngày mai em có bận việc gì không?”
Hà Mật Khuê nghĩ ngợi một chút, sau đó lắc đầu đáp: “Không có.”
“Sáng mai đến bệnh viện kiểm tra tổng quát một lượt.”
Lời Kiều Dương vừa dứt, Hà Mật Khuê còn chưa kịp hé môi thì Hà Tố Như ngồi ở đối diện đã nhanh nhảu giành trước, hỏi anh với bộ dạng mong đợi: “Chi phí đều do anh trả sao?”
Kiều Dương không đáp, chỉ dứt khoát gật đầu.
Nhận được đáp án chắc chắn, Hà Tố Như liền quay qua Hà Mật Khuê cảm thán, trong lời nói lộ rõ ý câu nịnh: “Anh rể quan tâm chị như vậy, ngày mai nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra.”
Nghe được hai chữ “anh rể”, khóe môi Kiều Dương tự động cong lên, cơ thể anh chuyển động ngồi thẳng lưng, tỏ ra cao thượng đưa ra lời đề nghị: “Sẵn đây ngày mai em cũng khám tổng quát luôn đi, hướng dẫn cho cô ấy, chi phí tôi sẽ lo.”
Mưu đồ thành công, hai mắt Hà Tố Như lập tức sáng rực như đèn pha chiếu vào, nụ cười rạng rỡ như sắp rách đến mang tai, còn cố ý nhấn mạnh lấy lòng Kiều Dương: “Cảm ơn anh rể, em hứa sẽ chăm sóc chị thật tốt, đảm bảo tới lúc anh rước chị ấy về tuyệt đối không sứt mẻ miếng nào!”
Nét mặt Hà Mật Khuê cứng đờ, duy nhất chỉ có hai con ngươi chuyển động qua lại giữa Kiều Dương và Hà Tố Như.
Hai người họ kẻ tung người hứng như sợ cô không biết họ có cấu kết, mà nạn nhân lại chính là cô.
Sau hơn một tiếng ăn uống, kết thúc bữa ăn đến chuyên mục thanh toán, Kiều Dương không lấy ví ra, chỉ nhắc khẽ Hà Mật Khuê: “Thẻ tôi đưa em đâu, lấy trả đi.”
Sắc mặt Hà Mật Khuê gượng gạo mấy phần, bị Hà Tố Như thúc giục thêm cả sự chờ đợi của nhân viên, cô ghé sát tai Kiều Dương thì thầm: “Sáng đó hiểu lầm ý anh, tôi không có cầm.”
Ngay lập tức, giữa Kiều Dương và Hà Mật Khuê rơi vào khoảng lặng, mấy giây trôi qua trong âm thầm, cả hai không hẹn xoay đầu nhìn Hà Tố Như đang thảnh thơi uống nước trước mặt.
Bắt gặp biểu cảm đầy ái ngại cùng nụ cười bí hiểm của chị họ và anh rể, Hà Tố Như liền hiểu ngay ra vấn đề.
Cô nàng đặt vội ly nước xuống bàn, ngồi ngay ngắn lại chất vấn: “Không phải chứ? Là hai người rủ em đi ăn mà?”
Hà Mật Khuê cười ngại ngùng, thấp giọng xoa dịu: “Về nhà chị đưa lại cho.”
Hà Tố Như nhăn mặt ghét bỏ, vừa lấy thẻ tín dụng cất ở ốp lưng điện thoại ra đưa cho nhân viên thanh toán, vừa uất ức gằn giọng mỉa mai: “Hai người đúng là trời sinh một cặp! Người bác sĩ, người họa sĩ, đi ăn bắt thực tập sinh không lương như em trả tiền!”
Nam nhân viên đưa hai tay cầm lấy thẻ từ Hà Tố Như quay vào trong thanh toán, lúc cậu ta xoay người không nhịn được mím môi cười.
Hà Mật Khuê thấy phản ứng của nhân viên nhà hàng khiến bản thân có chút xấu hổ thay cho mình và cả Kiều Dương.
Cô nhìn qua Hà Tố Như nhăn nhó mặt mày không cam tâm, đành nhẹ giọng trấn an: “Về đến nhà chị trả lại cho mà.”
Rời khỏi quán, cả ba lại tản bộ về nhà, lúc gần tới cổng, Hà Mật Khuê bất giác xoay qua Kiều Dương, ngẩng đầu nhìn anh, lo lắng hỏi: “Anh về nhà hay trở về ký túc xá bệnh viện?”
“Muộn rồi, chỗ này cũng gần bệnh viện, tối nay tôi ngủ lại đây.”
“Hả?”
Hà Mật Khuê ngạc nhiên thốt lên một tiếng, cô còn chưa có khoảng không suy nghĩ lý do từ chối thì Kiều Dương đã đi thẳng đến mở cốp xe hơi đang đậu trước cổng, cầm lấy túi giấy ra.
Dù gì trời cũng đã muộn, lo việc đi lại nguy hiểm, thêm nữa sợ tốn thời gian không đủ để Kiều Dương nghỉ ngơi, Hà Mật Khuê cũng không có ý kiến về việc anh muốn qua đêm ở lại.
Hà Tố Như đi trước mở cửa, lúc thay dép nhìn thấy Kiều Dương mang đồ theo vào nhà không có ý định ra về, cô nàng liền bĩu môi khinh thường, thực chất trong bụng lại khoái chí thay cho phần của Hà Mật Khuê.
Trước khi về phòng, Hà Tố Như bỗng ho khan một tiếng, cố ý cao giọng nhắc nhở: “Hai người có “làm gì” cũng nhỏ tiếng một chút, em còn độc thân đấy!”