Giang Tự chết lặng đi ra khỏi khu nội trú, chết lặng gọi taxi, chết lặng mở cửa nhà. Cuối cùng chết lặng ngồi trên sô pha rót cho chính mình một ly rượu.
Đây là chai rượu Thẩm Phương Dục uống còn thừa lại vào hôm bác sĩ Kenn công bố luận văn đó.
Giang Tự nhìn chất lỏng đỏ tươi kia thật lâu, cuối cùng vẫn không uống ngụm nào.
Anh không thể suy sụp được! Ít nhất không phải bây giờ!
Hiện tại có lo lắng thế nào cũng vô dụng. Anh căn bản không thể liên lạc với Thẩm Phương Dục nên không thể tự mình cuống lên trước được.
Giang Tự nghĩ đến Tiếu Tiếu.
Tinh thần con người thường rất dễ kích phát những cơn đau trên cơ thể. Cơn đau ở thắt lưng và xương cụt vẫn luôn quấn lấy anh từ lúc mang thai trở nên cực kỳ rõ ràng khi cảm xúc anh mất ổn định.
Giang Tự biết mình cần đi ngủ trước khi cơn đau trở nên nặng hơn. Bằng không đợi đến khi cơn đau tăng lên sẽ khiến cảm xúc của anh bất ổn theo, cứ thế sẽ lâm vào một vòng tuần hoàn ác tính mất.
Nhưng giấc ngủ là thứ càng muốn có thì càng không được.
Tay chân anh lạnh ngắt, giống như một người chỉ mặc mỗi cái áo thun mỏng đã đi dưới trời giá rét.
Suy nghĩ rã rời tê liệt hồi lâu, đột nhiên Giang Tự nhớ đến lần Thẩm Phương Dục dỗ anh ngủ trên tàu cao tốc, lúc đó mùi hương trên người hắn có tác dụng rất lớn với anh.
Giang Tự lấy nước hoa Thẩm Phương Dục hay dùng xịt một ít lên giường, muốn dùng mùi hương lại dịu chút cảm xúc nóng ruột của anh xuống.
Nhưng mà mùi hương không đúng..
Không biết có vấn đề chỗ nào, rõ ràng là mùi nước hoa này nhưng vẫn không đúng.
Đó chỉ là một chút chênh lệch cực kỳ nhỏ rất khó phát hiện. Nhưng một khi nhận ra rồi thì không thể bỏ qua sự chênh lệch đó.
Màn đêm bao phủ Giang Tự, hàng lông mi hơi rũ xuống tạo thành bóng mờ dưới mi mắt.
Sau một lúc lâu, Giang Tự đột nhiên nhớ ra gì đó vội đi chiếc ghế sô pha mềm mại ngoài phòng khách.
Từ sau ngày bọn họ hôn môi đó, Thẩm Phương Dục vẫn luôn ngủ trên sô pha. Khi đó hắn đi khá vội nên chăn bông trên sô pha vẫn còn chưa cất vào.
Nếu là trước đó, Giang Tự sẽ không cho phép bản thân làm vậy. Nhưng hôm nay anh chỉ do dự nửa phút ngắn ngủi, sau đó nằm xuống kéo chăn của Thẩm Phương Dục bọc cả người lại.
Vừa mới nhắm mắt anh đã ngửi được mùi hương mình muốn ngửi kia.
Mặt mày Giang Tự tái nhợt cuộn tròn người, đốt ngón tay gập lại bị anh cắn hằn lên dấu răng. Cảm giác đau đớn như hình với bóng kia giống như đụng phải một lớp kết giới, bị chặn bên ngoài hơi thở quen thuộc không thể len vào.
Giang Tự bỗng thấy cánh mũi nóng đến đau nhức, nóng đến mức xương cốt cả người anh đều bị ăn mòn.
Giống như một lữ khách lang thang trên sa mạc rồi gặp được một dòng suối trong lành.
Dưới sự an ủi của dòng suối mát, Giang Tự dần bình tĩnh lại. Những cảm xúc điên cuồng và suy nghĩ rối rắm cuối cùng cũng mang theo mệt mỏi nuốt chửng thần trí của anh. Sau khi Giang Tự chìm vào giấc mộng, rốt cuộc những cơn đau như tra tấn kia cũng dần tan biến.
Nhưng Giang Tự vẫn cau chặt mày như cũ, chìm vào trong giấc mơ kỳ quái.
...
Ở gần một nhà xưởng bỏ hoang nào đó, rất nhiều xe cảnh sát đang vây quanh một chiếc xe cũ phủ đầy bụi đất.
Cửa xe cũ mở tang hoang, bên trong xe không có một bóng người. Sau khi cảnh sát lấy dấu vân tay xong thì ra hiệu với những cảnh sát đang vác súng đã lên đạn ở đằng xa.
Thẩm Phương Dục và tài xế tóc đỏ xuống xe, vị cảnh sát vạm vỡ ngậm điếu xì gà gật đầu với Thẩm Phương Dục: "Thật không ngờ cậu tìm ra chiếc xe này thật. Lúc cậu gọi điện thoại cho tôi tôi còn tưởng rằng cậu định nói... từ bỏ đó chứ."
"Tôi rất tò mò sao cậu tìm được vậy? Thật sự dùng định vị trong điện thoại trẻ em à?" Vị cảnh sát nói mang theo chút trêu chọc.
"Đúng vậy. Cách đơn giản thôi." Thẩm Phương Dục nhìn vị cảnh sát một cái.
Cảnh sát cười cười: "Cách đơn giản cũng là cách, nói thử xem nào?"
"Đi thẳng theo một phương hướng đến một khoảng cách vừa đủ thì đổi thành phương hướng vuông góc với nó."
"Nghe chán thế." Cảnh sát nói.
Thẩm Phương Dục không nói gì.
"Tiếng Anh của cậu tốt quá. Cậu là người Mỹ à?"
"Không phải, tôi là người Trung." Thẩm Phương Dục không muốn nói chuyện với người cảnh sát này nữa: "Xin hỏi bây giờ tôi có thể đi kiểm tra đồ đạc trong xe được không?"
"Đương nhiên là được." Cảnh sát thấy Thẩm Phương Dục sốt ruột đi vào xe kiểm tra đồ đạc, cảm thán một câu.
"Người Trung Quốc, có kiên nhẫn, thông minh. Cậu thử cân nhắc đến Mỹ định cư đi."
Thẩm Phương Dục từ trong xe ló đầu ra, vô cảm trào phúng một câu: "Sau đó hưởng thụ cuộc sống bị dí súng vào đầu à?"
Thấy cuộc đối thoại diễn ra theo chiều hướng này, vị cảnh sát nhún vai không nói nữa.
Nhưng tài xế tóc đỏ lại nói với Thẩm Phương Dục: "Rất xin lỗi."
Lúc đó vốn dĩ ông có thể lên tiếng nhắc nhở hai người Thẩm Phương Dục, nhưng bọn cướp đang cầm súng đè sau ót ông nên ông quá sợ hãi, căn bản không dám mở miệng.
"Không phải lỗi của anh." Thẩm Phương Dục nói.
Ông chú tóc đỏ dừng một chút, nói tiếp: "Với cả... cảm ơn cậu."
Mặc dù chiếc xe của ông ta trong mắt cảnh sát chỉ là một đống phế liệu không đáng tiền, ngay cả giá trị đuổi theo tìm xe về cũng không có. Nhưng đối với một người bình thường như ông thì đây là một tài sản không hề nhỏ chút nào.
Ông ta biết nếu không phải chàng trai trước mắt này cho ông ta dũng khí, suốt dọc đường vẫn luôn bày mưu tính kế không hề bỏ cuộc thì một mình ông ta căn bản không dám đuổi theo tìm xe về. Mà cho dù có đuổi theo thì cũng chưa chắc đuổi kịp.
Thật ra lần này Thẩm Phương Dục không cần ông nói cảm ơn, hắn dừng một chút, mặt dày nói: "Vậy anh có thể cho tôi mượn tiền mua vé máy bay trước không? Tôi về nước sẽ lập tức trả cho anh đủ vốn lẫn lời."
Hắn không có làm thẻ ngân hàng ở nước ngoài, toàn bộ tiền đều đổi ở trong nước rồi cầm tiền mặt sang đây.
Đoán chừng là sợ nặng hoặc sợ có thiết bị định vị nên sau khi lấy tiền xong, bọn cướp ném hết bóp tiền lại trong xe. Mặc dù Thẩm Phương Dục ngoài ý muốn tìm về được giấy tờ tuỳ thân nhưng hắn không còn tiền cũng không có điện thoại, sợ đợi chuyển tiền lâu quá về trễ Giang Tự lại lo lắng nữa.
Ông chú tóc đỏ bị câu hỏi thẳng thắn của hắn làm ngơ ra, một lúc sau mới gật đầu: "Được thôi."
"Vậy... Có thể cho tôi mượn điện thoại vợ anh gọi một cuộc điện thoại không?" Thẩm Phương Dục được một tấc tiến một thước xin xỏ.
"Hả?"
Sau khi mệt mỏi và căng thẳng lắng xuống, cuối cùng sự yết ớt trong lòng hắn cũng tràn ra.
Hắn tưởng tượng ra cảnh tài xế tóc đỏ tìm được đường sống trong chỗ chết về nhà đỏ mắt ôm ấp vợ con, nhẹ giọng giải thích: "Tôi cũng muốn gọi điện cho người tôi muốn ôm nhất sau khi thoát chết trong gang tấc.."
...
Lúc mặt trời mọc lên, Giang Tự vẫn đang chìm trong giấc mơ vô cùng đau đớn. Ngay lúc anh trơ mắt nhìn thi thể của Thẩm Phương Dục bị đẩy vào lò hoả thiêu thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên bên tai.
Giang Tự bừng tỉnh khỏi giấc mơ mới phát hiện ra điện thoại anh đang đổ chuông.
Thấy màn hình hiển thị số điện thoại nước ngoài, trái tim anh lập tức đập mạnh một cái. Lúc nhận điện thoại bàn tay cũng run lên.
Hình như đầu dây bên kia rất bất ngờ với tốc độ bắt máy của anh: "Số điện thoại lạ từ nước ngoài mà em cũng bắt máy nhanh vậy hả? Không sợ lừa đảo à?"
Ngay khi nghe được giọng nói Thẩm Phương Dục, nước mắt Giang Tự nghẹn cả đêm cuối cùng cũng rơi xuống.
"Thẩm Phương Dục cậu giỏi lắm! Cậu giỏi hơn cả cảnh sát người ta luôn rồi!" Giang Tự hung hăng lau mặt một cái, lựa chọn dùng sự lạnh lùng sắc bén che giấu đi sự yếu ớt trong nháy mắt kia.
"Cậu dám đuổi theo xe của bọn cướp có súng luôn mà. Nếu cậu chán sống thì có thể đến tìm tôi này, tôi kê cho cậu mấy mũi gây tê đảm bảo cậu chết không một chút đau đớn nào. Thấy sao?"
"Sao em biết được..."
Vốn dĩ Thẩm Phương Dục chỉ nghĩ hắn sống sót sau tai nạn nên muốn nghe giọng Giang Tự thôi. Chẳng ngờ được hành động của hắn đã sớm truyền khắp phòng làm việc rồi.
"Không phải tôi đã dặn Chương Trừng đừng nói với mọi người rồi à?"
Cảm xúc đè nén cả đêm chợt bùng nổ, hiện tại cũng đã xác định được Thẩm Phương Dục bình an nên cơn tức của Giang Tự lại dâng lên: "Nếu không phải Chương Trừng gọi về thì dù cậu có chết tôi cũng sẽ không biết được đúng không?"
Giọng Giang Tự run rẩy dữ dội, lồng ngực mạnh mẽ phập phồng.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Phương Dục nghe thấy anh mất bình tĩnh đến vậy.
Hắn chậm rãi hít sâu một cái, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh an ủi anh: "Giang Tự, không nghiêm trọng như em nghĩ đâu."
Người đàn ông đứng trên mảnh đất trống ăn mặc luộm thuộm, áo sơ mi nửa trong nửa ngoài quần.
Áo vest và quần tây của Thẩm Phương Dục đã bị bọn cướp đoạt mất, cái quần giờ hắn đang mặc là quần cũ của tài xế mà vợ ông ta đưa cho hắn. Cái quần lỏng lẻo không vừa người cộng với giày da dính đầy bụi đất trong nghèo vô cùng.
Nhưng vì Giang Tự không thể nhìn thấy nên hắn vẫn có thể tạo một hoàn cảnh nhẹ nhàng giả dối. Trừ bỏ âm cuối hơi run ra thì gần như không nhìn ra manh mối gì.
"Trên xe tài xế có định vị GPS nên bọn tôi cũng không có chạy lung tung mù quáng đâu. Với cả bọn cướp này chỉ muốn cướp tiền thôi, sẽ không nổ súng thật. Hơn nữa sau khi bọn tôi đuổi kịp thì lập tức gọi điện báo cảnh sát địa phương ngay, không có tự ý đi lên xác nhận. Sau khi cảnh sát kiểm tra tình hình xác định bọn cướp đã bỏ xe chạy trốn rồi, trong xe cũng không có ai nên em yên tâm đi, thật sự không sao cả mà."
"Thẩm Phương Dục......" Giang Tự bóp ấn đường: "Cậu nói cho tôi nghe xem rốt cuộc vì sao cậu lại muốn đuổi theo xe cướp hả? Rốt cuộc trong xe có thứ gì đáng giá để cậu đánh cược tính mạng đuổi theo như vậy vậy?"
Tài xế tình nguyện đuổi theo bởi vì đó là xe ông ta. Nhưng Thẩm Phương Dục thì sao?
Hắn không phải kiểu người vì mấy trăm đô la mà đặt bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.
Giang Tự thật sự không nghĩ ra Thẩm Phương Dục vì cái gì lại muốn làm vậy.
"Tôi..."
"Cậu đừng có nói cậu muốn học Lôi Phong làm chuyện tốt đấy."
Đúng là Thẩm Phương Dục muốn mượn đại cái cớ nào đó nhưng bị Giang Tự vạch thẳng ra hết rồi.
Hắn khẽ thở dài, sau khi im lặng một lúc lâu mới nói: "Tôi nói cho em, em có thể hứa đừng tức giận được không?"
"Tôi chỉ biết nếu cậu không nói thì tôi chắc chắn sẽ tức giận."
Gió đêm thổi qua mái tóc người đàn ông, Thẩm Phương Dục tạm dừng một chút rũ mắt nhìn túi tài liệu trong tay.
"Vì tài liệu."
Hắn nói với Giang Tự: "Là những tài liệu và ghi chú liên quan tới vấn đề đàn ông sinh con... mà tôi tổng hợp được trong hội thảo."
Câu trả lời truyền qua sóng điện từ chui vào tai Giang Tự ở bên kia đại dương.
Giang Tự vừa mới hung hăng giờ như bị trúng định thân chú, bỗng nhiên im lặng.
Qua nay anh không nghĩ tới câu trả lời của Thẩm Phương Dục là thế này.
Ánh mắt trời ngoài cửa sổ chậm rãi leo lên cao, tia nắng màu cam dịu nhẹ xuyên thấu qua rèm cửa màu trắng mỏng chiếu vào phòng khách, dừng trên mặt Giang Tự.
Tim anh đang đập rất nhanh.
Rất kỳ lạ..
Rõ ràng lệch múi giờ, rõ ràng bên Thẩm Phương Dục bây giờ là giữa đêm. Nhưng không hiểu sao Giang Tự lại cảm thấy ánh nắng trước mắt là từ chỗ Thẩm Phương Dục chiếu đến đây.
Những tia nắng đó chiếu sáng nội tâm anh, phơi bày hết những nhút nhát sợ hãi mà anh luôn che giấu.
Giang Tự biết anh hẳn là nên nổi điên lên giống như chuyện hắn đe doạ Hoàng Bân trước đó không lâu, sau đó nghiêm túc nói với Thẩm Phương Dục rằng hắn không nên đặt bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.
Nhưng mà anh không thể nào nổi giận được.
Bởi vì anh nhận ra nếu hôm nay hai người thay đổi vị trí thì anh cũng sẽ lựa chọn giống như Thẩm Phương Dục, lựa chọn đuổi theo chiếc xe kia.
Hoá ra việc yêu một người và chỉ rung động với một người hoàn toàn khác nhau.
Ngay giây phút này, khi sự rung động tích luỹ đã lâu đủ đột phá mức độ "yêu", Giang Tự bỗng phát hiện anh không còn bị động nghĩ đến chuyện thử một lần hay lo lắng đủ điều nữa.
Ngược lại, anh chỉ muốn dâng toàn bộ tình yêu của mình lên cho đối phương, dùng nó lấp đầy cái khoảng cách gọi là "thực tế" kia.
Khi yêu chưa đủ thì dù chỉ một nhân tố không ổn định nhỏ nhoi cũng có thể phá vỡ mối quan hệ.
Nhưng khi yêu đủ nhiều thì... Giang Tự nghĩ ngoại trừ cái chết ra, không có bất kỳ thứ gì có thể chia cách hai người thật lòng yêu nhau nữa.
Anh không phải người chủ động, nhưng không có ai mãi bị động trong tình yêu đích thực được.
Hình như Giang Tự đã hiểu vì sao Thẩm Phương Dục lại cố chấp với mối tình này đến vậy rồi.
Yêu khiến người ta hèn nhát nhưng cũng làm người ta dũng cảm.
Khi bạn thích một ai đó có lẽ sẽ lo lắng đủ điều. Nhưng khi tình yêu của bạn đủ nhiều để vượt qua những nỗi lo lắng đó thì bạn sẽ khao khát có được người kia.
Giang Tự muốn ở bên Thẩm Phương Dục thật lâu với tư cách là người yêu.
Vậy nên anh tình nguyện gánh vác hết tất cả mọi rủi ro trong tương lai. Giống như khi anh quyết định giữ Tiếu Tiếu lại vậy.
Không còn lo lắng được mất, cũng không sợ hãi nữa.
...
Mới cúp máy không lâu Thẩm Phương Dục đã gửi thông tin chuyến bay sang cho anh rồi.
Giang Tự cụp mắt xem thông tin chuyến bay xong thì gọi cho một khách sạn gần sân bay.
"Bên cô có dịch vụ đưa đón sân bay không?" Giang Tự hỏi.
"Có thưa ngài. Dịch vụ hoạt động suốt 24 giờ ạ."
"Tôi muốn đặt trước một phòng họp. Làm phiền cô sắp xếp người đón một người đàn ông xách vali màu vàng tầm khoảng 9h30 tối nay giúp tôi nhé. Tôi sẽ gửi số hiệu chuyến bay qua cho cô sau."
Giang Tự nói: "Gặp được cậu ấy thì nói với cậu ấy rằng... Giang Tự tìm cậu ta."
"Vâng thưa ngài." Nhân viên chăm sóc khách hàng ghi lại thông tin, hỏi thêm: "Xin hỏi ngài đặt một phòng họp nhằm mục đích gì ạ? Có yêu cầu chúng tôi trang trí hay sắp xếp gì trước giúp ngài không ạ?"
Giang Tự kéo rèm ra, để mặc ánh nắng ấm áp rơi trên trái tim mình.
Sau đó Giang Tự nói với người trong điện thoại: "Để tỏ tình."
———
Lúc thấy tên chương tui nghĩ là chương này sẽ tỏ tình nên ráng làm lượt 3c cho mn xong tui off vài ngày chạy deadline. Ai ngờ chương này vẫn chưa tỏ tình mà qua chương sau mới tỏ tình lận 😭
Giờ tui gõ cho nhanh đăng luôn trong tối nay luôn nhá. Xong vụ tỏ tình rồi tui off mấy ngày chạy deadline bài tập ó. Nhớ đợi tui nha 😘