Cuộc đời của Lâm Yên vốn là một trò hề.
Đi xem mắt hộ bạn hai lần, không lần nào thành công. Lần đầu là đầu vịt thiếu gia biến thành tình địch trong âm thầm. Lần thứ hai là vô tình vớ phải được người chị em bạn dì để dành chồng.
Chẳng hạn như:
“Em rất thích Vương Nhất Bác, tương lai, em nhất định sẽ có được anh ấy.”
Long Mỹ Nhân cười nửa miệng, trả lời:
“Vậy chắc tương lai của em được tính bằng đơn vị nghìn năm ánh sáng. Bởi vì, anh ấy đã là chồng của chụy...hô hô...”
Lâm Yên cảm thấy không ổn. Bèn lái máy bay sang Hàn Quốc:
“Không sao, em xin nhường chị ạ. Vì em cũng là con gái đã có chồng, chồng em là Lee Min Hoo ạ hí hí.”
Tỉ tỉ lại mang gương mặt ba phần lạnh lùng, bốn phần khinh bỉ trả lời:
“Sao em cứ thích là người thứ ba thế? Đây cũng là chồng chụy mà? Không sao, chụy sẽ tha thứ cho em một lần. Không là lần sau em chít em với chụy nha.”
Ở trong trung tâm thương mại lớn. Có một cô gái tầm thường và một chàng đẹp trai đang đi dạo xung quanh. Người khác nhìn vào nghĩ rằng đây chính là câu chuyện giữa chàng Hoàng Tử và Lọ Lem. Nhìn xa, đó chính là tình yêu không phân biệt giai cấp. Nhìn gần mới hay, đó chính là tư bản và nông dân. Tư bản nói anh ta đã nhận người này làm chồng, còn nông dân chỉ biết cúi đầu vâng dạ.
Còn nếu qua kính hiển vi, hai người này chính là Lọ Lem và Mẹ Kế. Mẹ Kế chỉ tay năm ngón nói rằng muốn mua món này, Lọ Lem cun cút đi theo để làm chân sai vặt.
Lâm Yên không khóc, bởi vì dưới áp lực của tiền bạc, cô nguyện biến thành nàng Lọ Lem yếu đuối.
Quay lại 30 phút trước
“Chúng ta là chị em nha ~~~”
Long Mỹ Nhân chớp mắt nhìn Lâm Yên nói.
Lâm Yên cười hề hề, cảm thấy ánh mắt tỉ tỉ quá đỗi nhu tình. Không, cô không quen, cô không thích.
“Ừm, vì tỷ tỷ đã nhận muội muội kết nghĩa, nên sẽ dắt muội muội đi mua sắm. Tỷ đây không có gì ngoài tiền, chỉ muốn có người tâm sự kề bên thôi.”
Lâm Yên định từ chối, nhưng Long Mỹ Nhân đã hờ hững nói:
“1000 NDT, thế nào?”
Ừm, ai cũng có lòng tự tôn. Dĩ nhiên Lâm Yên đồng ý, bởi vì cái cô thiếu chính là tiền, có gì dùng tiền để bù đắp lòng tự tôn sau cũng được.
Lâm Yên xoa hai bàn tay, hề hề đáp:
“Muội đồng ý, tình nguyện làm trâu làm ngựa cho tỷ tỷ...”
Trở lại thực tại.
Lâm Yên không khác gì cái giá treo đồ di động của Long Mỹ Nhân. Tỷ tỷ đi đâu, cô theo đó. Tỷ bảo thích món này, tỷ chỉ tay món kia, tỷ bảo là đam mê món nọ. Cứ thế, họ dạo hết cả trung tâm thương mại. Và, Lâm Yên lấy được 1000 NDT trong sự mệt lả.
Lúc bước ra xe, tỉ tỉ kéo mắt kính xuống, nháy mắt:
“Hôm nay chụy rất vui. Hẹn bé yêu dịp khác nha.”
“Vâng, rất vui khi được gặp tỷ tỷ ạ.” Lâm Yên nhận lấy tiền, ánh mắt lấp lánh.
Và, lần này cứ ngỡ chỉ có trời biết đất biết em biết chụy biết.
Cuối cùng, thành ra cả trường biết.
Tối đó, Lâm Yên đang lướt Weibo thì cô bạn chung phòng hú lên:
“Lâm Yên, cậu...cậu mới xem mắt người ta đây thôi, mà bây giờ đã...”
“Hả?”
Lê Mỹ Mỹ đưa điện thoại cho Lâm Yên xem. Trên trang Web trường là hình ảnh chụp lén cô và Long Mỹ Nhân đang cùng nhau bước vào một cửa hàng lớn trong trung tâm thương mại. Cô xách chiếc túi LV đi bên tỷ tỷ, tay bên kia thì cầm lỉnh kỉnh đủ thứ các món đồ trên tay. Nhưng chắc chắn, đây chính là các thương hiệu lớn.
Lâm Yên há hốc mồm.
Tiêu đề bài viết là:
**VÌ QUÁ NGHÈO KHÓ\, MỘT SINH VIÊN QUYẾT ĐỊNH TRỞ THÀNH BỒ NHÍ CỦA THIẾU GIA. TỆ NẠN XÃ HỘI MUỐN ĂN MÀ KHÔNG THÍCH LÀM. **
(Like + vote truyện nha mn )