“Cởi quần ra.”
“Hả???”
“Tôi nói cô cởi quần ra, cô hả cái gì?”
“Nhưng…”
Lâm Yên mím môi dưới, cô có hơi chần chừ nhìn anh bác sĩ đẹp trai kia.
Đen! Đen như chó mực!
Chẳng là dạo này cô thấy khó chịu trong người, đi ‘nhẹ’ thì cảm thấy không thông thoáng, cứ có cảm giác…thế nào ấy. Kết hợp với một vài triệu chứng mà Lâm Yên vừa tra trên mạng gần đây, cô đã đưa ra kết luận:
Viêm â* đ**.
Thế là, Lâm Yên phải lấy biết bao nhiêu dũng khí mới dám đặt một lịch hẹn đi khám phụ khoa. Thật sự xấu hổ! Bản thân cô cũng không hiểu tại sao mình lại bị căn bệnh đáng ghét này. Mới vừa bước chân lên Thành Phố chưa được bao lâu, mà bản thân cô lại đen đủi đến thế.
Lâm Yên bịt kín từ đầu đến chân, lén lút trốn thoát khỏi ánh nhìn của mọi người xung quanh. Họ xì xào bàn tán, Lâm Yên xấu hổ đến mức kéo cao khẩu trang lên. Lúc được bác sĩ gọi tên vào khám, cô đã niệm trong lòng hi vọng là bác sĩ nữ. Nếu là bác sĩ nữ, cô hứa với lòng nhất định sẽ ăn chay 10 ngày.
Cuối cùng, cô cũng đã bước chân vào ‘quỷ môn quan’.
Ảo tưởng của Lâm Yên tan thành mây khói~
Vị bác sĩ khám cho cô, là vị bác sĩ nam!!!
Lâm Yên muốn ngất ngay tại chỗ.
Bác sĩ đẹp trai lạnh lùng đẩy gọng kính lên, nhìn Lâm Yên, nói:
“Cô có 3 phút để cởi quần, nếu cô không cởi, mời cô ra ngoài, tôi còn rất nhiều bệnh nhân.”
Thế là, bị ngữ điệu của bác sĩ kia dọa đến xanh mặt. Lâm Yên mang gương mặt bảy sắc cầu vòng nhanh chóng cởi xuống.
Nhìn gương mặt đẹp trai kia đang chăm chú quan sát ‘cô bé’ của mình, thi thoảng lại còn lấy tay chạm vào. Vài phút sau, bác sĩ đẹp trai hỏi:
“Cô đã quan hệ bao giờ chưa?”
Lâm Yên lắc đầu. Bạn trai còn chưa có, lấy đâu ra mà nghĩ đến?
Bác sĩ bỗng cầm quần nhỏ của Lâm Yên lên trong sợ há hốc của cô. Anh vạch qua vạch lại, cuối cùng cất lên âm thanh nhàn nhạt:
“Chúc mừng cô, viêm â** đ**.”
Cái gì mà chúc mừng????
Con mẹ nó, đùa nhau à? Cái bệnh đáng ghét thế mà lại chúc mừng?
Lâm Yên định bật dậy mắng gã bác sĩ, nhưng lại bị âm thanh trầm trầm kia đánh tan khí thế:
“Cô nên điều chỉnh kích cỡ quần lót, lý do bị viêm có thể là do quần không hợp với kích cỡ, có lẽ là do quá chật.”
“Còn nữa, do cách vệ sinh không phù hợp. Có thể là do quá sạch hoặc quá bỏ bê. Đây cũng là một trong những nguyên nhân.”
“À, có cả yếu tố di truyền. Nhưng không sao, vào tay tôi là ổn cả. May cho cô là phát hiện kịp thời, nếu không sẽ dẫn đến vô sinh.”
Nước bọt của Lâm Yên nuốt ực xuống từng đợt. Cô xấu hổ quá, xấu hổ đến chết mất! Sống 19 năm trên đời, đây là lần đầu tiên trong đời cô lâm vào tình thế muốn độn thổ như vậy.
Trong khi cô ngại đến chín mặt thì bác sĩ đã lập cho cô một toa thuốc, trong đó kèm một tờ giấy ghi những vật dụng cần mua. Trong đó bao gồm cả size quần cô cần mặc và dung dịch vệ sinh phụ nữ phù hợp.
Lâm Yên cúi đầu, nhận lấy. Lịch hẹn khám lần sau của cô là 3 ngày sau.
Hic, chồng tương lai, xin lỗi anh, em có lỗi vạn lần. Vốn dĩ nghĩ là sẽ cho anh nhìn lần đầu tiên. Hôm nay, có lỗi với anh quá huhu…
Lúc cánh cửa của Lâm Yên vừa khép lại, thì nơi nào đó của bác sĩ đẹp trai hơi ngóc đầu lên. Bác sĩ lầm bầm:
“Nay gu mày lạ thế? Cả với người bệnh à?”
Bác sĩ vuốt vuốt cằm, môi cong cong lên:
“Không sao, anh sẽ chiều mày.”