Chương 943:
Đám người bị đá bay ra tới năm, sáu mét, toàn thân đau nhức khó có thể đứng dậy. Những người còn lại biến sắc, định tiến lên thì bị phó cục trưởng Viên quát lớn: “Lùi lại”
Mười mấy người lập tức nhảy lùi lại phía sau.
Chỉ một người lại khiến mọi người yên tĩnh lại.
Trịnh Càn Khôn vài lần định mở miệng nhưng cuối cùng lại quyết định giữ im lặng.
Mặc Thiên Hùng nhìn Diệp Phi nói: “Không sao chứ?”
“Cảm ơn chú Mặc quan tâm, cháu không sao” Diệp Phi ho khan, lau sạch vết máu trên mặt, nói: “Vẫn chịu được”
Mặc Thiên Hùng bình tĩnh nhìn anh hỏi: “Dựa vào khả năng của cháu, làm sao lại bị đám phế vật này đè lại?”
Một câu trực tiếp, không uyển chuyển này lập tức khiến phó cục trưởng Viên và thủ hạ biến sắc.
Diệp Phi thở hắt ra nói: “Quá mệt, hết sức rồi” Một câu đơn giản lại khiến tim Mặc Thiên Hùng run lên. Lúc ở trên đường ông đã tìm hiểu mọi chuyện, biết được hôm nay Diệp Phi đúng là cửu tử nhất sinh.
“Mệt quá thì phải biết đường gọi chú Mặc tới giúp chứ”
Mặc Thiên Hùng ôn hoà nói: “Tóm lại về sau cháu không cần chịu đựng.”
Diệp Phi gật đầu nói: “Đã biết”
“Ừ, vậy chúng ta đi về” Mặc Thiên Hùng đỡ lấy Diệp Phi định rời đi.
“Ai cho mấy người đi?” Trịnh Tư Nguyệt kìm không được hét lớn: “Không thể đi!”
Ả chặn lại trước mặt Diệp Phà và Mặc Thiên Hùng, súng trong tay cũng giơ lên. Không đợi ả nhắm vào Diệp Phi, một thành viên tinh nhuệ của Diệp Đường lập tức giơ tay trái lên, họng súng chĩa ngay huyệt thái dương trên đầu ả.
Cánh tay vững vàng, sát khí lạnh lẽo, không còn nghi ngờ gì nữa, nếu Trịnh Tư Nguyệt dám có hành động gì thì lập tức sẽ nổ súng bắn chết ả.
Đám người viện trưởng Hoàng lùi lại phía sau.
“Lão Mặc, hiểu lầm rồi, hiểu lâm rồi” Trịnh Càn Khôn căng thẳng, duỗi tay kéo Trịnh Tư Nguyệt ra sau lưng, nói: “Người lớn đừng chấp nhặt với trẻ con”
So sánh tiền tài và lực ảnh hưởng thì ông ta tuyệt đối có thể bỏ xa Mặc Thiên Hùng, Nhưng chỗ dựa của Mặc Thiên Hùng lại là Diệp Đường nên Trịnh Càn Khôn không thể không nể mặt vài phần.
Phó cục trưởng Viên lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy, người lớn đừng quá chấp nhặt với trẻ con bọn nó”
Mặc Thiên Hùng lạnh lùng nói: “Ở chỗ của tôi không có người lớn trẻ con, chỉ có người nhà với kẻ thù thôi”
Trịnh Càn Khôn vẻ mặt khó đoán, liếc mắt ra hiệu cho phó cục trưởng Viên.
Phó cục trưởng Viên thoáng do dự nhưng rốt cuộc cũng đứng ra cắn răng nói: “Mặc tiên sinh, Diệp Phi này làm Trịnh Tuấn Khanh bị thương, còn đâm người, ngài không thể mang cậu ta đi được”
“Không sai, Lão Mặc, tôi không biết Diệp Phi là gì của ông”