Chương 476:
Hùng Thiên Nam rất thẳng thắn nói: “Không sai! Con rồng tôi đây định ép chết con rắn là anh đó.”
“Thật là không biết sống chết”
Hoàng Tam Trọng mở miệng nói ra từng chữ từng chữ: “Hôm nay ông đây không giết mày sẽ không bỏ qua”
Hùng Thiên Nam thờ ơ nhún vai, hắn cười một tiếng với Hoàng Tam Trọng: “Đúng rồi, quên nói cho anh biết, ông ngoại của tôi đã đến Trung Hải giải quyết việc công rồi. Nửa tiếng nữa thì ông ấy sẽ xuất hiện ở sân bay”
“Anh thử đụng đến tôi xem? Xem bố anh có thể bảo vệ được anh không?”
Đúng lúc này thì “Âm” một tiếng, cửa phòng bị người đá một cái rớt ra ngoài.
“Tao đến để đụng tới mày đây!”
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ ngoài cửa, mang theo sức ép không thể chống lại nổi.
Diệp Phi dẫn Hoàng Thiên Kiều đi vào.
Rất bình tĩnh, rất điềm nhiên, lại không thiếu sự mạnh mẽ.
Nhìn đến Diệp Phi xuất hiện, lại nhớ tới lời anh vừa nói, toàn trường liền yên tĩnh không một tiếng động.
“Nhóc con, cậu cuối cùng cũng xuất hiện”
Hùng Thiên Nam ngậm xì gà cười lạnh một tiếng: “Nợ nần giữa chúng ta hôm nay có thể tính sòng phẳng rồi”
Trương Huyền sờ mặt sau, cả khuôn mặt cũng oán giận, Diệp Phi mang đến sỉ nhục cho anh ta, anh ta cả đời này đều sẽ không quên.
Mấy chục người nháy mắt vây Diệp Phi lại, hiển nhiên đều rõ ràng mục tiêu của anh ta.
Diệp Phi làm lơ ánh mắt của mọi người, chỉ là nói nhẹ nhàng: “Quả thật phải tính toán sòng phẳng”
“Hôm nay anh không nói rõ cho tôi, thì tôi sẽ nói rõ với anh”
Mấy cô gái xinh đẹp ánh mắt lang sói cợt nhã nhìn Diệp Phi, Hoàng Tam Trọng còn không đè được tên Giang Long Hùng Thiên Nam này, Diệp Phi làm sao có thể có năng lực đó?
Đám người Trương Huyền cũng đều có biểu cảm tương tự, thấy tên ngốc tự chui đầu vào lưới của Diệp Phi.
“Anh Diệp!”
“Anh Diệp!”
Khiến cho đám người Hùng Thiên Nam khẽ nhíu mày, cùng Diệp Phi đi vào, đám người Hoàng Tam Trọng ồn ào đi theo.
Một đám người cung kính chào hổi Diệp Phi.
Hoàng Tam Trọng còn nhường ra vị trí của mình.
Trong lòng đám người Hùng Thiên Nam rõ ràng, Hoàng Tam Trọng tuy rằng vô dụng, những cũng đã từng lên núi đao xuống biển lửa rồi, anh ta cung kính như vậy, có thể thấy được Diệp Phi không hề đơn giản.
Chỉ là anh ta muốn bổ đầu, cũng nghĩ không ra mở một tiệm thuốc nhỏ, còn làm tới cửa chẳng có gì hơn người của con rể Diệp Phi.
Nhưng mà cũng chẳng biết để ý thế nào, đám người Tam Hoàng Trọng đều không phải chim, Diệp Phi lại tính là cọng hành nào chứ?
Hoàng Tam Trọng cung kính hỏi: “Anh Diệp, sao anh lại tới đây?”
Tuy rằng Diệp Phi không có địch ý gì với anh ta, còn xưng anh gọi em với anh ta, nhưng Hoàng Tam Trọng biết, bản thân mãi mãi cũng chẳng thể ngồi ăn chung một bàn với Diệp Phi.
Diệp Phi có thể bình dị gần gũi, nhưng anh ta lại không thể tự cho là đúng.