Chương 471:
Bọn họ dùng lực rất mạnh, hơn nữa còn rất hưng phấn bởi có thể chà đạp người con gái xinh đẹp hơn mình chính là chuyện sung sướng nhất.
Hai tay Đường Nhược Tuyết bị trói, chỉ có thể để mặc bọn họ một tát lại một tát đánh vào mặt mình.
Đường Nhược Tuyết đau đớn không thôi, căm uất tột cùng nhưng chỉ có thể cắn răng không lên tiếng, giữ lại chút danh dự cuối cùng.
“Rầm–” Không được bao lâu, Đường Nhược Tuyết mất đi ý thức, loạng choạng té xỉu trên mặt đất.
Lúc Diệp Phi nhận được cú điện thoại rồi chạy đến bệnh viện Vinh Ái thì đã là mười giờ tối.
Anh nhìn thấy Đường Tam Quốc, Lâm Thu Linh và Đường Kỳ Kỳ đang lo lắng chờ đợi. Trong hành lang, cánh cửa của phòng cấp cứu vẫn còn đang đóng chặt.
“Anh rể!”
Nhìn thấy Diệp Phi xuất hiện, Đường Kỳ Kỳ lập tức bước lên nghênh đón, vẻ mặt lo lắng thêm vài phần: “Anh đến đấy à”
Diệp Phi đi đến chỗ người nhà họ Đường: “Kỳ Kỳ, tình hình của Nhược Tuyết như thế nào rồi “Đồ khốn, mày còn không biết xấu hổ mà còn đến đây sao?”
Không đợi Đường Kỳ Kỳ lên tiếng đáp lại, Lâm Thu Linh đã tức giận không thôi xông lên: “Nếu không phải bị mày làm liên lụy thì nhà họ Đường sẽ không xảy ra chuyện, Kiếm Phong và Nhược Tuyết cũng sẽ không bị thương”
Bà ta nhìn thấy Diệp Phi thì lại tức giận đến suýt chút đã tát anh một bạt tai.
Đường Kỳ Kỳ vội vàng kéo mẹ mình: “Mẹ, chuyện này không liên quan tới Diệp Phi, đều do con mà ra cả”
“Con lại bênh vực cho thằng khốn này à?”
“Đám người kia đã nói rõ là tìm Diệp Phi gây phiền phức, vì tìm không thấy Diệp Phi cho nên mới bắt chúng ta trút giận.”
“Thằng khốn, mày đã cút khỏi nhà họ Đường còn không ở yên mà lại gây chuyện khắp nơi, khiến nhà họ Đường gà chó không yên với mày”
Khí thế của Lâm Thu Linh rất hùng hổ: “Diệp Phi, nếu Nhược Tuyết có chuyện gì thì tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày.”
Nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, Lâm Thu Linh đầy phân nộ, nhưng bà ta không cách nào tìm Hùng Thiên Nam đòi công đạo mà chỉ có thể phát tiết với Diệp Phi.
Diệp Phi thở dài một hơi: “Yên tâm đi, Nhược Tuyết nhất định không sao đâu.”
“Được rồi được rồi, đây là bệnh viện, yên tĩnh một chút đi”
Hiếm khi thấy Đường Tam Quốc đứng ra giảng hòa: “Chuyện này không phải do Diệp Phi muốn, vả lại đám người kia bắt nạt người vô tội không liên quan gì đến Diệp Phi”
Ông ta còn nhìn thoáng qua Diệp Phi: “Diệp Phi, mày cũng đừng trách mẹ mày, bà ấy chỉ quá quan tâm Nhược Tuyết cho nên mới nhất thời mời dùng lời lẽ ác độc để mắng mày”
Diệp Phi hơi ngẩn ra, anh có chút ngoài ý muốn vì tự dưng Đường Tam Quốc lại thấu tình đạt lý như vậy. Đáng lẽ Đường Tam Quốc phải khiển trách chửi mắng mình với Lâm Thu Linh mới đúng.
Nhưng anh vẫn gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi.”
Đường Tam Quốc lại nhìn Lâm Thu Linh: “Hiện tại nhà họ Đường khó khi yên bình, bà đừng khiến gà bay chó sủa nữa”
Nghe thấy những lời này của Đường Tam Quốc thì Lâm Thu Linh mới không mắng Diệp Phi nữa, nhưng ánh mắt bà ta vẫn oán hận không thôi, dường như muốn ghi lại khoản nợ này trên đầu Diệp Phi.
“Tình hình bây giờ của Nhược Tuyết như thế nào rồi?”
Diệp Phi biết tính cách Lâm Thu Linh cho nên không so đo, huống chỉ quả thật mình cũng có chút trách nhiệm.
“Chúng tôi cũng vừa tới bệnh viện, nhưng nghe bảo vệ nói hai tay nó bị khóa chặt, mặt bị đánh sưng lên, miệng mũi cũng chảy máu”
Khuôn mặt của Đường Tam Quốc hiện lên vẻ đau đớn: “Đối phương xem nó như tội phạm mà đánh, nếu như không phải bảo vệ kịp thời phát hiện báo động thì hậu quả khó mà lường được.”