Chương 234:
Tựa như cùng lúc đó, thân thể của Bạch Như Ca cũng run lên, đầu tiên là phần bụng sau đó là phần vai cũng bắt đầu có phản ứng.
Cô cử động đầu.
“Phốc!” Một ngụm máu tươi phun ra.
Mọi người đều kinh sợ không thôi.
Mã phu nhân hét lên: “Con gái tôi thế nào rồi?”
Không đợi Diệp Phi trả lời Bạch Như Ca gian nan mở mắt ra, sắc mặt có chút hồng thuận.
*Con gái, con tỉnh rồi?”
Thấy Bạch Như Ca tỉnh lại, Mã phu nhân bọn họ mừng như điên, chen chúc đi qua.
Kim Ngưng Băng liếc nhìn về phía điện tâm đồ, toàn bộ các chỉ số đều có chuyển biến, các đoạn sóng ngắn cũng đang đi lên.
Bà ta cũng giơ ngón tay cái lên với Diệp Phi.
“Mã tiên sinh, Mã tiểu thư đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi thế nhưng vẫn phải uống thuốc trị liệu.”
“Tôi sẽ bảo người nấu cho cô ấy một ít thuốc, thần khúc, ngũ tiễn, trạch tả, tam tiễn, phục linh, tam tiễn.”
“Trước sắc những thứ thuốc này trước sau đó bỏ thêm bán hạ với liên kiều sau, loại thuốc này trước tiên chỉ cần sắc một chén trà… Đại khái là khoảng mười lăm phút thì lại cho thêm hai vị thuốc còn lại!”
Diệp Phi phân phó xong nói thêm: “Nhớ kỹ, mỗi buổi sáng tối một lần, uống trong vòng bảy ngày, sau đó thì không được uống nữa.”
Mã Gia Thành vội vàng chép những lời Diệp Phi nói lại sau đó gọi người thân cận tới phân phó.
“Được rồi, Bạch Như Ca đã không sao rồi.”
Thấy Mã Gia Thành đã nhớ kỹ rồi Diệp Phi vẫy vẫy tay: “Tôi đi trước đây…”
Mã phu nhân theo bản năng mà kéo Diệp Phi lại: “Diệp thần y, cảm ơn cậu, chuyện trước đây xin lỗi cậu.”
Lần này lời xin lỗi mà bà là xuất phát từ trong thâm tâm, hôm nay Diệp Phi không chỉ cho bà biết tiền không phải là vạn năng mà còn cho bà biết cái gì gọi là lương y như từ: mẫu.
Nếu như đổi lại là bà bị người ta hiểu lầm và vu khống, chỉ sợ rằng sẽ không có chuyện ra tay chữa bệnh như này được, dù thế nào thì cũng sẽ buông ra những lời ác ý.
“Mã phu nhân, đều đã qua rồi.”
Diệp Phi cười: “Chuyện trước đây đừng nhắc tới nữa.”
Mã phu nhân vô cùng cảm kích khẽ khom người nói vạn phúc.
“Diệp lão đệ, cảm ơn cậu.”
Thấy Diệp Phi dứt khoát xoay người Mã Gia Thành cảm khái một tiếng: “Có con rồi thì ai cũng như vậy.”
“Người như vậy nhất định phải kết bạn.”
“Viện trưởng Kim, giúp tôi đem “đào hoa số 1” cho cậu ấy.”
“Thêm một câu nữa, sau này chuyện của cậu ấy chính là chuyện của Mã gia tôi…” Mười lăm phút đồng hồ sau, ở phòng làm việc phó viện trưởng, Diệp Phi một bên lười biếng dựa trên sofa một bên lắc lư uống chén trà.
“Đây chính là biệt thự mà Mã tiên sinh đưa cho cậu, ngôi nhà này ở khắp Trung Hải này cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay mà thôi, đào hoa số 1.”
Kim Ngưng Băng cũng không chỉnh lại thái độ cà lơ cà phất của Diệp Phi nữa, bà đem một cái thẻ phòng trí năng và một cuồn bát động sản cho Diệp Phi.
“Mười dặm đào hoa?”
Diệp Phi kinh ngạc: “Điên rồi sao?”
Đó chính là khu phú hào có một không hai ở Trung Hải, chọn bừa một căn cũng phải một trăm nghìn vạn.”