Bàn tay gầy gò và thô ráp, nhưng nó có quyền kiếm soát sự sống và cái chết của mình.
Tiết Vô Danh mặt xám như tro tàn.
“Ông còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, làm sao chúng tôi có thể có một bữa cơm bình yên?”
Diệp Vô Cửu nhìn chẳm chẩm Tiết Vô Danh đang ở gần ngay trước mắt mình: “Có phải là chỉ cần giết chết hết các người thì những ngày tháng sau này gia đình chúng tôi mới có thể yên ổn hơn không?”
“Rốt cuộc ông là ai?”
Tiết Vô Danh gầm lên: “Để cho tôi chết một cách rõ ràng!”
Diệp Vô Cửu nhẹ giọng nói: “Trả lời vấn đề thì cũng nên có trước sau nhỉ?”
Mí mắt của Tiết Vô Danh nhảy lên, sau đó thì thào nói: “Đối nghịch với Hẻm Ô Y thì chẳng cần biết ông là ai, chắc chắn sẽ không thể có bữa cơm an ổn!”
Ông ta có lòng tin tuyệt đối răng một khi Diệp Vô Cửu và Diệp Phi đã khiến Hẻm Ô Y tổn thất nặng nề thì họ nhất định sẽ dùng mọi cách để trả mối thù này.
Mà kết quả cuối cùng của trận chiến này chính là cái chết của Diệp Vô Cửu và Diệp Phi.
Bởi vì từ khi thành lập từ một trăm năm trước đến nay thì một khi Hẻm Ô Y đã khóa chặt mục tiêu thì người đó chỉ có một kết cục duy nhất, đó chính là cái chết.
“Biết rồi”
Diệp Vô Cửu gật đầu: “Vậy thì… giết hết các người đi..”
Tiết Vô Danh quát lớn một tiếng: “Rốt cuộc thì ông là ai?”
Diệp Vô Cửu đưa tay bóp chiếc máy ghỉ âm trên cổ áo của ông ta.
Tiết Vô Danh biến sắc.
Những thứ có thể để lại manh mối cho Hẻm Ô Y đã bị phá hủy.
“Còn chuyện tôi là ai?”
Diệp Vô Cửu đánh bay các mảnh vỡ của máy ghi âm rồi nhìn Tiết Vô Danh: “Tôi có rất nhiều tên, có người gọi tôi là Thiên Đao, cũng có người gọi tôi là Anh Tử, cũng có người gọi tôi là Vô Địch..”
Thiên Đao?
Anh Tử?
Vô Địch?
Sắc mặt của Tiết Vô Danh hoàn toàn tái nhợt, cuối cùng ông ta cũng biết đối phương là ai: “Ông…”
“Lên đường thôi..” Diệp Vô Cửu ấn ngón tay: “rắc rắc” một tiếng vặn gãy cổ Tiết Vô Danh.
Ba giờ sáng, khi Diệp Phi xuất hiện ở sân bay Thiên Thành, Tiêu Trầm Ngư đã ngay lập tức đến đón anh.
Quần tây đen, thắt lưng màu tím đậm, tóc xõa ngang vai, hai chân thon dài thẳng tấp, môi đỏ và trang điểm nhẹ vẫn rất quyến rũ.