Chương 1203:
Sau khi trở về phòng, Diệp Trấn Đông khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt lại tỏa sáng lần nữa. Ông ta nhìn đăm đăm vào Hoa Thanh Phong đang rót nước: “Diệp Phi… thật sự là đứa bé kia…
Tôi có thể cảm nhận được trên người nó có một loại hương vị giống hệt hai mươi năm trước”
Diệp Trấn Đông khàn giọng nói: “Sao ông không để tôi nhìn kỹ nó chứ?” Sai lầm hơn hai mươi năm trước nay có cơ hội để đền bù, sao Diệp Trấn Đông có thể không kích động được?
Sau đó, ông ta lại cẩn trọng, tựa như lo rằng mình nhìn lầm: “Ông Hoa này, cậu ấy thật sự là đứa bé kia ư?
“Chín phần là vậy rồi” Hoa Thanh Phong đưa ly nước ấm cho Diệp Trấn Đông: “Sau lưng cậu ấy có vết bớt hình hoa mai, giống y như đúc vết bớt mà tôi nhìn thấy khi cứu chữa cho đứa bé ấy lúc mới sinh vậy. Hơn nữa sau đầu Diệp Phi cũng có phần xương chẩm nhô ra”
Hai mắt Hoa Thanh Phong tỏa sáng: “Hơn nữa tuổi cũng giống nhau, xác suất cao Diệp Phi chính là đứa bé ấy”
“Vết bớt hình hoa mai, xương chẩm nhô ra, kết hợp với hương vị kia nữa, đứa bé đó chính là cậu ấy, tuyệt đối là cậu ấy”
Diệp Trấn Đông ngày càng kích động: “Ông Hoa này, người có hai điểm đặc thù trên cơ thể, lại thêm hương vị này nữa thì hoàn toàn có thể liên quan về mặt di truyền, mau sớm để cậu ấy nhận tổ quy tông đi”
“Chúng ta đã khổ sở hơn hai mươi năm, bà Diệp cũng khổ ở hơn hai mươi năm, đây là thời điểm để cả nhà họ đoàn tụ đấy” Ông ta giãy giụa vịn bánh xe: “Tôi muốn nhìn Diệp Phi thật kỹ, để xem có nét nào giống bà chủ không”
“Cậu muốn Diệp Phi chết à?” Hoa Thanh Phong bình thản nói: “Bây giờ cậu có thể bảo vệ tốt cho thằng bé không?”
Động tác của Diệp Trấn Đông khựng lại.
“Hơn hai mươi năm, khoảng thời gian này không chỉ có thể chôn vùi đau khổ, mà còn có thể vùi lấp tưởng niệm và cả cảm tình nữa” Hoa Thanh Phong nói trúng tim đen: “Ngoại trừ bà Diệp và mấy người các cậu thì cậu cảm thấy có bao nhiêu người ở Diệp Đường sẽ có cảm tình với Diệp Phi?”
“Khoan hãy nói đến mấy người ở Diệp Đường suốt hai mươi năm cảm thấy xa lạ với Diệp Phi, e rằng ngay cả những thế hệ con cháu trong nhà họ Diệp cũng sẽ đối xử lạnh nhạt với cậu ấy”
Diệp Phi mất tích nhiều năm đột nhiên xuất hiện, lại không có thành tựu hay thành tích gì nên chắc chắn sẽ không được mọi người chào đón, chỉ có nước rước lấy mâu thuẫn mà thôi”
Hoa Thanh Phong thở dài một hơi: “Thế hệ con cháu nhà họ Diệp sẽ bài xích cậu ấy, ít nhất ông cụ nhà họ Diệp sẽ không thích đứa cháu trai có xương chẩm phản nghịch đặc thù như thế này đâu”
“Cậu thử nghĩ mà xem, cậu đã từng là cao thủ đứng thứ hai ở Diệp Đường, về sau lại biến thành tàn phế hơn hai mươi năm, bọn họ còn bao nhiêu tình cảm với cậu cơ chứ?”
Ông ta nhắc nhở một câu: “Ngoại trừ hằng năm bà Diệp hỏi thăm cậu ra thì cũng chỉ có Mặc Thiên Hùng đến thôi.
Khoảng trống hai mươi năm… chắc chắn sẽ xa lạ…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!