Chương 30:
“Lý Yên nói đúng, không thể báo cảnh sát, bây giờ chúng ta nên lục soát.” Tiêu Dương nhìn thấy Quách Lăng Phong ở cuối lớp lên tiếng.
Thật sự gặp quỷ rồi, Quách Lăng Phong như vậy mà lại quan tâm đến chuyện trong lớp, nếu như là bình thường, hắn chỉ coi lớp học là nơi để ngủ.
“Tôi nói này, lớp trưởng, sao cậu không lục soát đi? Trừ khi, ví tiền ở chỗ của cậu?” Quách Lăng Phong nhìn Lam Hinh Nhụy, cười lạnh.
“Quách Lăng Phong, cậu điên à?” Mắt Lam Hinh Nhụy ướt ướt, “Mấy cậu đợi chút, mình đi gọi cô giáo Mục đến đây.”
Nói xong cô nhanh chóng chạy ra khỏi lớp học.
Quách Lăng Phong nhìn bóng lưng chạy đi của Lam Hinh Nhụy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh. Hoa khôi vẫn là không chịu được đả kích.
Trong lớp học, bâu không khí vô cùng nặng nê. Nghĩ đên lớp học có trộm, tâm trạng của tất cả mọi người đều không tốt.
Mục Thanh Thuyền nhanh chóng đi đến lớp học, Lam Hinh Nhụy đã nói chuyện về ví tiền của Lý Yên với cô.
Cô mặc dù không muốn lục đồ của học sinh, nhưng Phùng Lỗi nói cũng có lý, nếu như chần chừ thêm, khả năng sẽ không tìm ra được kẻ trộm.
Mục Thanh Thuyền nhìn học sinh trong lớp, nhàn nhạt nói: “Các em, cô tin các em không lấy ví tiền của Lý Yên, vì để chứng minh sự trong sạch, các em mở balo ra, để cô và lớp trưởng kiểm tra.
Nghe Mục Thanh Thuyền nói, tất cả học sinh đều mở balo của mình ra.
Tiêu Dương cũng nhanh chóng mở balo của mình ra.
Khi anh vừa mở balo ra, một chiếc ví hellokifty màu hồng đập vào mắt mình.
Đây…chuyện gì xảy ra vậy?
Tiêu Dương ngây người ra, rất nhanh liền nghĩ ra, bản thân bị người khác vu oan rồi.
Bằng không chiếc ví này sao lại nằm trong balo của anh.
Nhất định là trước kia khi anh rời khỏi lớp học, có người đã đặt ví tiền của Lý Yên vào balo của anh, sau đó đợi đến khi Lý Yên phát hiện ra ví tiền bị mắt, sẽ nói với mọi người là lục soát balo của cả lớp, như vậy có thể chứng minh một điều, Tiêu Dương là một tên trộm không biết xáu hỏ, ngay cả bạn học của mình cũng không bỏ qua.
Từ nay trở đi, Tiêu Dương anh sẽ bị mọi người gọi là kẻ trộm, mãi mãi không thể ngẳng cao đầu trước bạn học.
Tiêu Dương cười lạnh, xem ra máy người đó đã giăng bẫy trước rồi, chỉ chờ bản thân anh nhảy vào thôi.
Ai là người vu oan cho anh, trong lòng anh đã hiểu rõ.
Trong lòng cười lạnh một tiếng, mẹ nó, lão tử không ra oai, mấy người coi lão tử là con mèo hellokitty trên ví tiền hay.
saol Đúng lúc Tiêu Dương ngây người ra, trong lớp đột nhiên vang lên giọng nói của Lý Yên.
“Cô giáo Mục, ví tiền, đó là ví tiền của em.”
Lý Yên chỉ ngón tay về phía Tiêu Dương, nói một cách khoa trương, dường như là đang sợ người khác không nhìn thấy ví tiền màu hồng đang nằm im trong balo của Tiêu Dương.
Mục Thanh Thuyền nhìn Tiêu Dương, miệng mấp máy, ánh mắt lộ ra vẻ thất vọng…
“Tiêu Dương, có phải là em nên giải thích một chút không?” Mục Thanh Thuyền nhìn Tiêu Dương, sắc mặt khó coi.
Tiêu Dương có thể nhìn ra sự thất vọng trong ánh mắt của Mục Thanh Thuyền, “Cô giáo Mục, nếu như em nói, em không biết vì sao ví tiền này lại ở trong balo của em, thì cô có tin lời em không ạ?”
“Buồn cười! Tiêu Dương, rõ ràng cậu ăn trộm ví tiền của Lý Yên, mà bây giờ lại muốn phủ nhận trách nhiệm, cậu nghĩ cô giáo là kẻ ngốc sao?” Phùng Lỗi chế nhạo, gương mặt hả hê.
*Tôi còn nói ví tiền của tôi đâu rồi, hóa ra là bị một kẻ nghèo nàn đến phát điên lấy đi, bây giờ bị bắt quả tang trước mặt rồi, sau này không cần phải giả vờ thanh cao gì nữa, người nghèo thì vẫn là người nghèo, thấp hèn!” Lý Yên lạnh lùng nhìn Tiêu Dương, ánh mắt sâu thẳm, có chút vui vẻ. Dường như chuyện này xảy ra, làm cho cô vô cùng vui vẻ.
“Tiêu Dương, em đi ra đay với cô.” Mục Thanh Thuyền nhăn mày, đi ra ngoài lớp học.
Tiêu Dương nắm tay thành nắm đắm, lạnh lùng nhìn bọn Lý Yên một mắt, sau đó đi theo Mục Thanh Thuyền ra ngoài.
Trong lớp bắt đầu ồn ào, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Không ngờ đó, Tiêu Dương lại là kẻ trộm….”
“Có gì mà không ngờ được, đó là đứa nghèo nhất lớp ta, cậu ta không trộm thì ai trộm…..”
*Aiz, lòng người khó đoán, sau này phải bảo quản tốt ví tiền của mình, không thì kẻ nghèo đó lại được lọ X Nghe thấy máy tiếng bàn luận xung qang, Trương Đông nắm chặt tay lại, tức giận hét: “Mẹ kiếp, im hết miệng lại!