Chương 11: Mẹ cậu chưa dạy cậu sao?
Tiêu Dương cũng nhận ra lời nói của mình làm người ta hiểu nhầm, ngại ngùng cười hai tiếng, không giải thích gì thêm.
Mười lăm phút sau, xe dừng lại trước cổng bệnh viện nhân dân của thành phó, Tiêu Dương cùng với Lam Hinh Nhụy xuống xe, đi vào bệnh viện.
Bệnh viện nhân dân Giang Thành, là bệnh viện tốt nhất của thành phố này, trình độ ngang bằng với bệnh viện ở thủ đô Bắc Kinh.
Lúc này trong bệnh viện rất đông người, thỉnh thoảng có vài bệnh nhân cau mày cùng với y tá đi ngang qua Tiêu Dương, trong lúc nói chuyện, một chiếc xe cấp cứu dừng trước cửa bệnh viện, một vài bác sĩ cùng với ý tá nhanh chóng đẩy bệnh nhân vào phòng cấp cứu.
Trong lúc Tiêu Dương với Lam Hinh Nhụy đi vào bệnh viện, họ phát hiện có rất nhiều người đang đứng trước phòng cấp cứu của bệnh viện, trong đám đông đó phát ra tiếng chửi mắng và tiếng khóc.
Tiêu Dương có chút tò mò đứng một bên nhìn vào.
Trong đám đông, có hơn chục nam nữ quấn vải trắng. Trước mặt những người đó, đặt một đống đồ dùng để đốt cho người chết. Tiếng khóc lóc và chửi mắng vừa nãy có lẽ là do họ phát ra.
Lúc này, mấy chục người đó dường như đang rất tức giận, họ vây quanh một người, hình như đang lí luận gì đó.
Tiêu Dương thay góc nhìn, phát hiện người bị họ vây quanh là một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng, có lẽ đó là bác sĩ của bệnh viện.
Một người đàn bà trung niên quấn vải trắng trên đầu, chỉ tay vào vị bác sĩ xinh đẹp đó, ác hận nói: “Chính là người phụ nữ này, chữa trị rồi làm người đàn ông của tôi qua đời! Người đàn ông của tôi vốn dĩ vẫn tốt đó, nhưng sau khi bị cô ta chữa trị, ngày thứ hai đã qua đời ở bệnh viện! Cô là lang băm, hồ ly tỉnh hại chết người, tôi đánh chết cô.”
Nói xong, người đàn bà trung niên đó lao về phía bác sĩ, may là những người xung quanh giữ bà ta lại.
Nữ bác sĩ đó chịu phải đả kích, sắp khóc đến nơi nhưng vẫn cố giải thích: “Không phải như vậy đâu, chồng của bà vốn dĩ có bệnh tim vô cùng nghiêm trọng, anh ấy qua đời là vì không được đưa vào bệnh viện kịp thời, không phải do tôi làm ra.”
“Bệnh viện đương nhiên sẽ không nhận trách nhiệm, nhưng em trai tôi đúng là qua đời trong bệnh viện, bệnh viện của mấy người không có trách nhiệm sao? Bác sĩ như cô không có trách nhiệm sao? Mấy người nhất định phải bồi thường cho cái chết của em trai tôi.” Người nói là một người đàn ông trung niên, dáng người to cao, ánh mắt lộ vẻ gian xảo.
Trong đầu Tiêu Dương hiện lên máy chữ: Rắc rối y tế?
Mặc dù nghe rõ những lời mấy người kia nói, nhưng Tiêu Dương bằng lòng tin tưởng vị bác sĩ xinh đẹp kia, bởi vì có thể từ ánh mắt của cô nhìn ra, cô không nói dối.
Khi nữ bác sĩ nói, ánh mắt của cô ấy trong veo, có lẽ sẽ không nói dối. Mà người đàn bà trung niên với người đàn ông kia lúc nói chuyện, ánh mắt lẫn trốn, nhất định là đang mưu tính chuyện xấu trong lòng.
“Xin lỗi, em trai của anh qua đời, tôi cũng rất buồn, nhưng cái chết đó thật sự không phải do bệnh viện tạo ra, vì vậy” nữ bác sĩ cắn môi, “Tôi không có cách nào đáp ứng yêu cầu của máy người.”
“Được đó, cô chữa trị làm chết người, bệnh viện còn không chịu bồi thường!” Người phụ nữ trung niên hét lớn lên, đột nhiên chỉ tay vào nữ bác sĩ, “Xé quần áo của cô ta ra cho tôi, hôm nay bệnh viện không đền tiền, chúng ta sẽ xé nát quần áo của con hồ ly tỉnh này!”
Nói xong, bà ta xông đến trước mặt nữ bác sĩ, hung hăng xé quần áo.
Mấy người đàn ông nhìn nhau, có chút do dự, sau đó cũng xông lên theo, bắt đầu động tay động chân với nữ bác sĩ.
Tiêu Dương nhìn thấy rõ ràng tay của hai người đàn ông cố ý chạm vào ngực và mông của nữ bác sĩ đó.
Không lâu sau, áo blouse của nữ bác sĩ bị xé nát, lộ ra bộ âu phục bó sát người. Dưới bộ âu phục, lộ ra một thân hình nóng bỏng thu hút ánh nhìn của đàn ông.
Nữ bác sĩ giữ chặt quần áo, khổ sở cầu xin, nhưng lúc này mấy người đàn ông đó như uống phải thuốc kích thích, không ngừng xé rách quần áo của cô.
Có lẽ không đến nửa phút sau, quần áo trên người nữ bác sĩ sẽ bị họ xé rách không còn gì.
“Mấy người đó thật xấu xa, sao lại đối xử với một người phụ nữ như vậy!” Lam Hinh Nhụy đứng bên cạnh Tiêu Dương nói, đôi lông mày thanh tú cau lại.
“Hay là mình đi giúp chị ấy một chút?” Tiêu Dương chớp chớp mắt nói.
“Ừ, ừ, cậu đi giúp chị ấy đi, nhanh lên.” Lam Hinh Nhụy giục Tiêu Dương.
Mấy người đàn ông đó càng ngày càng trở nên hung bạo, gương mặt đầy hứng thú xé quần áo của nữ bác sĩ đó.
Mà lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên phía sau họ.
“Này, tôi nói một đám đàn ông, lẽ nào không biết cách cởi quần áo cho mỹ nữ một cách dịu dàng hơn hay sao?” Tiêu Dương bình tĩnh nói, giọng nói có chút mỉa mai.
Nghe có người nói chuyện, mấy người đàn ông đó dừng lại, ánh mắt không lương thiện nhìn Tiêu Dương.
“Cậu là ai?” Anh trai của người đã chết lên tiếng nhìn về phía Tiêu Dương.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là mấy người đàn ông các người, ngay cả cách cởi quần áo cho mỹ nữ cũng không biết.” Tiêu Dương nói, “Cởi quần áo cho mỹ nữ không phải cởi như vậy, đều trưởng thành như vậy rồi, lẽ nào còn cần phải cầm tay để dạy cho máy người hay sao?”
Đám đông cười lên.
Lam Hinh Nhụy cũng cười theo, mặt hồng hồng, hờn dỗi nói: “Lưu manhl”
Người đàn ông trung niên đương nhiên nghe được sự chế giễu trong lời nói của Tiêu Dương, không kiềm chế được tức giận nói: “Nhóc con, chuyện không nên quản thì đừng quản, mẹ cậu không dạy cậu sao?”
Tiêu Dương cười nói: “Mẹ tôi có dạy tôi, khi nhìn thấy mỹ nữ bị đàn ông bắt nạt, nhất định phải đứng ra giúp đỡ, bởi vì nếu tôi không đứng ra giúp đỡ, thì mấy người được lợi lộc rồi, mấy cháu ạ.”
Nghe thấy Tiêu Dương mắng họ là cháu, mấy người đàn ông đều vô cùng tức giận, nhìn Tiêu Dương bằng ánh mắt chứa đầy sát khí.
“Mày dám gọi bọn tao là cháu trai!” Một người đàn ông cao lớn, mặt đầy sẹo trong đám người đó nói, chỉ ngón tay vào Tiêu Dương. “Có tin tao đánh gãy chân mày không?”
Tiêu Dương đương nhiên là không sợ, bình tĩnh nói: “Anh thử xem.
Người đàn ông mặt sẹo đó vung một nắm đấm về phía Tiêu Dương, Tiêu Dương nhẹ nhàng tránh được nắm đấm đó, sau đó đá một cái vào hông hắn, người đàn ông đó bị ngã xuống đất.
Đám đông ð lên kinh ngạc, không ngờ tên nhóc này lại lợi hại như vậy.
Nhìn thấy người đàn ông mặt sẹo bị đánh ngã, sắc mặt của mây người đàn ông còn lại mặt trở nên xám xịt. Người đàn ông mặt sẹo đó là người có thực lực nhất trong số họ, mấy người họ cũng đánh không lại hắn, không ngờ rằng lại bại dưới tay một đứa học sinh.
“Tôi có ý kiến muốn nói với mấy người.” Tiêu Dương bình tĩnh phủi bụi trên người, “Cho dù mấy người muốn đòi tiền, cũng không nên làm khó chị bác sĩ xinh đẹp này. Chị ấy chỉ là một bác sĩ bình thường mà thôi. Nếu như mấy người muốn gây rối, thì đến phòng làm việc của viện trưởng mà gây rối, gây rối càng lớn càng tốt, viện trưởng bị mấy người quấy rối, đương nhiên sẽ bồi thường cho mấy người, mấy người nói xem có phải không?”
Mấy chục người đó nhìn nhau không nói gì. Đến gây rối ở văn phòng của viện trưởng, họ chưa có lá gan lớn như vậy.
“Được rồi, tôi nói xong rồi, mấy người tự suy nghĩ đi. Có điều chị bác sĩ xinh đẹp này, tôi phải đưa đi.” Tiêu Dương đẩy đám người đó ra, đi đến trước mặt nữ bác sĩ đó, nhìn thấy cô đang khóc, giọt lệ như viên chân trâu vẫn vương trên khóe mắt, Tiêu Dương đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Quần áo của nữ bác sĩ có chút xộc xệch, cái cỗ mảnh khảnh lộ ra một mảng lớn trắng như tuyết, vừa rồi váy không biết bị ai chạm vào, vạt váy bị kéo lên, lộ ra đôi chân trắng nõn nà.
Nữ bác sĩ nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Dương, xấu hỗổ chỉnh lại quần áo.
Tiêu Dương cười cười, cầm tay cô lên, đi khỏi đám người đó.
Máy chục người đến gây chuyện, nhìn Tiêu Dương đưa nữ bác sĩ đó đi, tức giận vô cùng, nhưng không ai dám nói gì, chỉ có thể giương mắt nhìn họ rời đi.
Tiêu Dương và Lam Hinh Nhụy đưa bác sĩ đến nơi an toàn, nhìn thấy đằng sau không có ai đi theo, mới dừng lại.
“Cảm ơn hai người.” Cô bác sĩ xinh đẹp cố nặn ra nụ cười trên gương mặt tái nhợt, những giọt nước mắt lấp lánh như pha lê vẫn đọng lại trên khóe mắt, vẫn cảm thấy sợ hãi với chuyện vừa xảy ra. “Nếu như hai người không kịp thời xuất hiện, chị thật không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo.”