"Tôi không cần biết trước đây tôi với anh có thật sự thân thiết hay không, ức...nhưng mà hôm nay anh mang tới cho tôi một thứ nước rất ngon là tôi đã thấy thích anh rồi đó nha..."
Đây đã không biết là lần thứ bao nhiêu Lâm Nhã Tịnh nâng ly mời bia người đàn ông ngồi đối diện. Trong khi đó nam nhân đang ở bên cạnh cô lúc này, nét mặt hiện đầy vạch đen.
Nhìn số vỏ lon bia được chất thành đống trên bàn mà mặt anh lại càng lạnh hơn. Năm lần bảy lượt ngăn cản bất thành đã khiến anh bất mãn nên chả thèm khuyên ngăn ai nữa, ai muốn uống bao nhiêu thì uống, uống đến say mèm luôn cũng được, nhưng có một điều anh đã thầm nhủ với lòng là ngày mai khi tỉnh dậy, nữ nhân này chắc chắn sẽ không yên thân với anh.
Cưng quá sinh ra hư hỏng mất rồi. Đã thế trong lúc say xỉn còn ăn nói linh tinh, dám nói thích người đàn ông khác ngay trước mặt Chu Chí Viễn anh, thế có khác gì xem anh như không khí.
Mà bấy giờ người đàn ông đam mê cuộc vui kia cũng đã bắt đầu dè dặt khi nhìn thấy nét mặt hầm hầm sát khí của nam nhân đối diện.
"Ý...ý cô ấy nói là thích bia tôi mang tới chứ không phải thích tôi đâu. Cậu đừng có mà suy nghĩ vớ vẩn nha!"
"Đâu có đâu, tôi nói tôi thích anh mà! Anh vừa đẹp trai lại còn vui tính nữa, tôi đặc biệt rất là thích mẫu người như anh đó nha..."
Người phủ nhận, kẻ lại khẳng định những lời phủ nhận kia là hoàn toàn không đúng. Lâm Nhã Tịnh đã quá say, căn bản chẳng biết bản thân đang nói gì, nhưng lúc nhìn sang Chu Chí Viễn thì đột nhiên cô lại ngây ngô bật cười.
"Này, sao cái mặt anh bí xị vậy? Bộ ai chọc giận anh hả?"
Dương Đình Quân ngồi yên chứng kiến sự tình đang diễn ra mà chỉ biết đưa tay lên đỡ trán.
Lâu ngày không gặp, vốn định uống chút rượu ôn lại chuyện xưa chứ ai mà ngờ cô gái này lại bá đạo tới mức dám ăn nói như. Nếu giờ anh mà còn không chuồn nhanh thì chắc chắn lát nữa tai họa sẽ ập xuống đầu.
"A, đột nhiên tôi nhớ ra vẫn còn có việc quan trọng chưa làm xong. Giờ tôi phải về ngay để làm cho xong đã, hôm khác chúng ta lại gặp nhau ha."
"Ê ê... Vẫn chưa uống xong mà..."
"Thôi, anh phải về kẻo có người sẽ giết anh chết mất. Khi khác anh em mình lại uống tiếp. Tạm biệt!
Lúc giọng nói Dương Đình Quân vừa dứt thì bóng dáng của anh đã khuất ra khỏi cửa nhà.
"Chơi gì kì, rủ người ta nhậu mà chưa gì đã về rồi!"
Lâm Nhã Tịnh bất mãn phất tay, còn lẩm nhẩm cằn nhằn, sau đó lại cầm lon bia lên định uống tiếp, nhưng chưa gì đã bị ai đó giành mất.
"Em say lắm rồi, không được uống nữa!"
"Ưm... Không chịu, em còn muốn uống nữa mà...Anh trả cho em đi..."
Còn chưa chịu thỏa mãn nên Lâm Nhã Tịnh lại phồng má lên, quơ tay đòi lại lon bia, nhưng lần này người đàn ông nào dễ dàng nuông chiều nữa.
Anh đặt lon bia lên bàn, sau đó trực tiếp đứng dậy, thẳng tay nhấc bổng người con gái ấy lên, bế cô mang vào phòng ngủ.
"Ơ, anh làm gì vậy? Thả em xuống, em còn muốn uống nữa mà..."
Mặc cho cô có vùng vẫy thì Chu Chí Viễn vẫn đi thẳng vào phòng, đặt cô lên chiếc giường ngủ nhỏ, sau đó anh vốn định đi lấy khăn ấm lau mặt cho cô tỉnh, nhưng nào ngờ vòng tay của qua nàng đang quàng qua cổ anh vẫn không chịu buông ra, thậm chí cô còn ngang nhiên kéo anh xuống, khiến hai ánh mắt vô tình chạm vào nhau.
Đôi mắt biếc sánh long lanh giờ đây đã trở nên mông lung vì say rượu lại bắt gặp ánh mắt thâm tình, ấm áp của người đàn ông, vô tình làm trái tim bé nhỏ của cô gái bất giác đập mạnh.
Cả hai đều lẳng lặng nhìn nhau, đến vài giây sau Lâm Nhã Tịnh lại tự nhiên mỉm cười.
"Anh cũng đẹp trai lắm luôn. Đôi mắt của anh lúc nhìn em cũng lạ hơn lúc nhìn người khác nữa, có phải anh cũng thích em rồi đúng không?"
Lâm Nhã Tịnh vừa ngây ngô hỏi xong thì khuôn miệng "hư hỏng" ấy đã bị người đàn ông ngang nhiên chiếm đoạt.
Chu Chí Viễn không cho cô nói nữa, vì càng nói thì anh chỉ muốn đem cô ra làm "thịt" mới vừa lòng hả dạ. Nhưng chọn cách nào không chọn lại chọn cách dùng môi áp lên môi để ngăn cản, vừa hay lại đúng ý anh có thể trừng phạt cái tội tày đình của cô hôm nay.
Anh gặm lấy vành môi non mềm của cô gái, ra sức miết nhẹ từng cái đến khi phát chán rồi thì lại giở thói lưu manh cắn một cái làm cô nàng đau nên buộc phải hé miệng, và vừa hay khi cô hé miệng ra lại trúng kế của người đàn ông. Thành công đưa lưỡi tiến sâu vào trong khoang miệng ngọt ngào, nồng nặc mùi bia của cô gái, Chu Chí Viễn nhiệt tình luồng lách khắp các ngóc ngách, trên dưới, trái phải, từ lưỡi đến kẻ răng anh cũng không bỏ sót một nơi nào.
Bấy giờ không biết có phải vì men cồn trong người thôi thúc hay là do nụ hôn của người đàn ông quá tuyệt vời mà Lâm Nhã Tịnh cũng đã bắt đầu đáp trả một cách cuồng nhiệt.
Cô vẫn ghì chặt đầu anh, điên cuồng cuốn hút hết tất cả những mật ngọt trong miệng bạn tình, nghịch ngợm trêu đùa đầu lưỡi ma mị của người đàn ông, thách thức dục vọng nguyên thủy của một đấng nam nhi cường tráng, và cuối cùng cô cũng đã thành công khi lúc này bàn tay của anh chẳng chịu an phận mà bắt đầu xuyên qua hai lớp áo trên người cô gái, tìm đôi thỏ ngọc, múp míp, trắng mịn, ra sức xoa nắn.
Bấy giờ Lâm Nhã Tịnh đã chẳng còn ngại ngùng như trước, có lẽ là do đang say nên cô chỉ làm theo ý muốn mà đại não đang âm thầm dẫn dắt.
Nụ hôn của anh, cả bàn tay hư hỏng đang không ngừng trêu ghẹo nơi vòng một đã đưa đẩy người con gái đi vào hưng phấn nhất định, bản năng sinh lý ham muốn của một con người dần dà trỗi dậy.
Cô thản nhiên đáp trả lại anh, đôi tay đang yên vị trên cổ bỗng luồng vào trong áo của người đàn ông, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng cường tráng, trên môi vẫn triền miên say đắm cùng nụ hôn ngọt ngào.