Trong thư phòng làm việc tại biệt thự Heaven ngay lúc này lại đang chứa một luồng khí lạnh đến mức muốn đông cứng cả người đàn ông đang đứng đối diện với bàn làm việc.
Song song với Khổng Dực chính là hình ảnh nét mặt lạnh lùng như phủ băng của một nam nhân đầy quyền lực. Thứ anh ta đang cầm trên tay là một con dao bấm, lưỡi dao sắc bén ước chừng 12cm.
Tầm mắt sắc lạnh từ đôi đồng tử màu hổ phách rơi vào con dao ấy như thể đang có thâm thù đại hận với thứ vật dụng vô tri vô giác này.
"Thật sự không nhìn rõ mặt của kẻ đó sao?"
Chất giọng lạnh như khối băng to sừng sững giữa bão tuyết mênh mông âm trầm vang lên, khiến đối phương không thấy rét nhưng lại vô thức run lên, chỉ dám cung kính cúi đầu, nhanh chóng trả lời:
"Lúc đó đông người quá, lại toàn là phụ nữ họ láo nháo hết cả lên nên em chưa kịp nhìn rõ thì kẻ đó đã chạy mất. Nhưng qua vóc dáng thì em chắc chắn đó là một người phụ nữ."
"Phụ nữ sao?"
Chu Chí Viễn trở nên trầm mặc, thời gian lặng lẽ trôi qua vài giây sau thì trên khóe môi nam nhân chợt hiện lên nụ cười nửa miệng đầy tàn khốc.
"Cậu lui ra ngoài đi, lát nữa sẽ có việc giao cho cậu làm."
"Dạ!" Khổng Dực cúi người chào xong thì rời khỏi thư phòng.
Chỉ còn một mình người đàn ông ở lại với con dao trên tay, mắt phượng vẫn nhìn thứ vật dụng ấy một cách say đắm nhưng lại là cách nhìn của một tử thần đã nhắm trúng mục tiêu.
"Lâm Nhã Khiết, không ngờ cô vẫn còn dám động tới người của tôi. Cô chán sống thật rồi sao!?"1
- ---------------
Trong một ngôi nhà cũ kĩ nằm trong khu hạ đẳng của thành phố, có một người phụ nữ đang nằm mê man ngay trong phòng khách với nét mặt lâng lâng như kẻ đang phê thuốc kích thích.
Trên bàn là hiện vật của một mảnh giấy vụn có chứa ít bột màu trắng, một cái bật lửa nằm ngổn ngang tại mặt kính.
Cả căn phòng bừa bộn như một bãi chiến trường, còn người phụ nữ thì lại đang phê pha, đắm chìm vào cõi hư ảo nào đó đang tồn tại trong tâm trí chẳng còn tỉnh táo.
Kẻ đó không say rượu, say bia mà chính xác là đang say thuốc kích thích. Cô ta không ai khác chính là Lâm Nhã Khiết, cô con gái cưng của Lâm Duệ Minh, nhưng hiện nay ông ta đã phải lãnh án 20 năm tù vì tội tham ô, hối lộ, kinh doanh trái phép.1
Từng là đại tiểu thư khuê các ít cô gái nào sánh bằng, nhưng nay lại trở thành thân tàn ma dại chỉ vì bị chồng ruồng bỏ, gia đình tán gia bại sản, cô ta đi đến đâu, tìm công việc nào cũng chẳng ai nhận vì kinh nghiệm làm việc không có, bằng cấp cũng không, lại chanh chua, đanh đá nên mấy ai vừa mắt.
Từ ngày sa cơ thất thế, bạn bè xa lánh, tiền của cá nhân nhanh chóng tiêu hết, lại chẳng tìm được việc làm nên cô ta chỉ còn cách làm gái để mưu sinh qua ngày.
Cái nghề ấy vừa hay có thể ăn mặc đẹp đẽ, nằm ngửa cũng có tiền nên Lâm Nhã Khiết đành chấp nhận hài lòng với cuộc sống hiện tại. Nhưng rồi thời gian qua đi, sau những ngày quen biết với lũ giang hồ ăn chơi sa đọa thì chúng lại cho cô biết tới cái thứ kích thích hại người ấy. Dùng một lần là lên mây, nên ba lần, năm lần rồi những lần sau đó Lâm Nhã Khiết đã chẳng thể nào từ bỏ.
Ngay lúc này, đêm đã khuya. Sau khi đi khách quay trở về cô ta lại tìm tới thứ thuốc ấy, để đưa bản thân lên mây, đắm chìm vào thiên đường hư ảo trong trí tưởng tượng, cái cảm giác lâng lâng khiến nét mặt người phụ nữ cứ như một kẻ ngốc, mãi cho đến khi có một nhóm người mặc đồ đen bước vào thì cô ta mới nửa mơ nửa tỉnh ngồi dậy, nhướng mày nhìn đám người đang đứng trước mặt.
"Mấy người là ai? Sao lại vào được đây hả?"
"Không ngờ Lâm đại tiểu thư lại ra nông nổi này, đúng là đáng thương."
Giọng nói nam tính truyền tới, mang theo luồng khí lạnh âm độ phủ xuống, sau đó là hình ảnh một người đàn ông cao to dần dần xuất hiện từ phía sau nhóm người mặc đồ đen, dưới ánh đèn mờ nhạt trong phòng, nhưng vừa nhìn người phụ nữ đã có thể nhận ra người đàn ông ấy là ai.
"Chu Chí Viễn..."
Lâm Nhã Khiết bất giác gọi tên nam nhân ấy, sau đó không hiểu vì lí do gì lại sợ hãi liền nhanh chân định bỏ chạy, nhưng làm sao có thể thoát khỏi bàn tay những tên đàn em của người đàn ông quyền lực.
"Sao thế? Tại sao vừa gặp tôi liền bỏ chạy? Chột dạ sao?"
"Tại...tại sao tôi phải chột dạ. Chẳng qua tôi không muốn tiếp đãi cái loại người như anh thôi. Sao, khiến tôi ra nông nổi này vẫn chưa hài lòng ư? Anh còn muốn gì nữa?"
*Phịch.*
Người phụ nữ vừa dứt lời thì một con dao bấm đã được ném lên bàn ngay trước mặt cô ta, vừa nhìn qua thứ vũ khí ấy thì nét mặt của ả đã trở nên biến sắc.
"Sáng nay có người muốn ám sát vợ của tôi. Không biết kẻ nào lại chán sống muốn dùng con dao đó động thủ với cô ấy, nhưng tiếc là lại hành sự bất thành. Không biết Lâm tiểu thư có biết chuyện này hay không nhỉ?"
Người đàn ông lại khinh khỉnh giọng điệu, lời lẽ đá xéo khiến người phụ nữ tâm tư bất ổn, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra điềm tĩnh mà hiên ngang đáp trả:
"Chuyện của các người thì liên quan gì tới tôi? Tôi không biết gì cả, mau thả tôi ra."1
Vừa cáu kỉnh trả lời, ả ta vừa dùng dằng hòng thoát khỏi sự trói buộc từ hai cánh tay đang bị một gã đàn ông cao to giam giữ, nhưng lại bất thành.
"Thật sự không biết sao? Vậy cô nhìn xem con dao đó có quen mắt không?"
"Tôi không biết, các người mau cút hết cho tôi."
*Chát.*1
Thái độ ngang tàn của ả khiến người đàn ông bắt đầu nổi giận, chỉ với một cái cau mày của anh thì cô ta đã ăn trọn một cái tát đến rách cả khóe môi.
"Một khi tôi đã xác định thì chỉ có đúng chứ không sai. Nếu cô nhận sớm và thành khẩn khai báo thì biết đâu sẽ được khoan hồng. Chắc cô cũng đâu còn xa lạ với tính cách của tôi, đúng không?"
*Phụt.*
Người phụ nữ phun ra một ngụm nước bọt hòa lẫn máu tanh, sau đó vẫn kênh kiệu ra mặt rồi lại nhếch môi cười khẩy một cái, dùng thái độ ngạo nghễ cất lời:
"Nếu anh đã cho bản thân mình đúng tại sao còn phải hỏi?"