"Sao em không ăn điểm tâm tôi nấu mà lại ăn mì gói?"
Chu Chí Viễn vừa đặt chân vào phòng bếp đã thấy Lâm Nhã Tịnh ngồi bên bàn ăn mì gói thì trong lòng anh liền chẳng hài lòng, thậm chí còn khẽ cau mày.
"Tôi ăn vậy quen rồi!"
Lâm Nhã Tịnh căn bản chả thèm để mắt nhìn tới người đàn ông ấy, cô chỉ thờ ơ trả lời cho qua rồi lại tiếp tục ăn.
Cứ tưởng vậy là xong, nhưng nào ngờ Chu Chí Viễn lại bước tới gần, chẳng ngại ngần liền mang bát mì cô đang ăn đem đi đổ bỏ. Điều đó đã khiến Lâm Nhã Tịnh trở nên cáu gắt, liền đứng dậy lớn tiếng chất vấn anh.
"Tôi vẫn đang ăn mà, anh không thấy làm vậy là mất lịch sự hả?"
"Thứ đó không có gì ngon cả! Tôi làm cái khác ngon hơn cho em ăn."
Đối mặt với sự tức giận của cô gái, Chu Chí Viễn vẫn ôn hòa. Nói xong, anh đã mở tủ lạnh lấy thực phẩm ra để chuẩn bị nấu một món ăn khác cho cô.
Anh ôn nhu như thế, lại còn quan tâm chu đáo khiến cô cảm thấy áy náy vì đã tức giận với anh. Nhưng trong lòng cô bây giờ rối lắm, cô không quen với sự thay đổi quá đột ngột này nên chẳng biết phải ứng xử làm sao.
"Tôi không ăn đâu, anh đừng nấu."
Lạnh nhạt nói rồi Lâm Nhã Tịnh liền quay lưng định rời đi, nhưng chưa gì đã bị người đàn ông ấy nắm tay giữ lại. Anh dùng lực kéo cô quay lại về phía mình, để cơ thể mảnh mai của người con gái ấy chạm vào thân thể cường tráng của anh thì mới hài lòng.
Đương nhiên Lâm Nhã Tịnh sẽ không chịu đứng yên trong tư thế gần gũi như thế, nhưng chỉ tiếc là vòng eo của cô đã bị nam nhân bá đạo kia ôm lấy thật chặt, có muốn thoát cũng thoát không được.
"Anh càng ngày càng quá đáng rồi đó, mau buông tôi ra!"
Cô càng cáu thì vòng tay của người đàn ông càng siết chặt hơn một chút. Anh cúi xuống để ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào khuôn mặt cau có của người thiếu nữ mà trầm giọng cất lời:
"Tại sao lại lạnh nhạt với tôi?"
"Thì trước giờ có khi nào tôi thân thiết với anh đâu mà anh thắc mắc."
"Nhưng thái độ của em hôm nay không giống mọi ngày. Nói, tôi làm gì khiến em không vui?"
Thái độ hờ hững của cô nàng đã làm tâm trạng của người đàn ông tuột dốc không phanh. Trước nay anh chưa từng bị bất cứ ai đối xử lạnh nhạt như thế. Huống chi tối qua anh còn vừa nói đã thích cô, vậy mà giờ lại bị cô xem như một người dưng thì thử hỏi làm sao anh không ấm ức.
"Anh không làm gì cả! Tự tôi cảm thấy không vui nên vậy thôi, con gái nắng mưa thất thường là chuyện quá bình thường mà anh không biết sao?"
"Tất nhiên là tôi không biết, vì trước nay đã bao giờ tiếp xúc với phụ nữ. Ngoại trừ em là người đầu tiên."
Nói đi nói lại, Lâm Nhã Tịnh vẫn bị Chu Chí Viễn làm cho bối rối. Cô ngại ngùng đến ửng hồng gò má, thậm chí đến nhìn anh cũng chẳng dám.
"Tóm lại là không liên quan gì đến anh hết! Anh mau buông tôi ra đi."
"Nếu không thì sao?"
Người đàn ông nhướng mày, nét mặt bá đạo tuyệt nhiên chẳng muốn thỏa hiệp.
"Thì tôi cắn chết anh chứ sao! Anh có tin không?"
"Thế thì em cứ tự nhiên, được dấu răng của em in lên da thịt cũng là điều thú vị."
"Được! Vậy thì đừng có trách tôi nhẫn tâm."
Không một ai chịu nhường ai, cuối cùng Lâm Nhã Tịnh vẫn nhắm ngay bả vai của người đàn ông mà cắn một phát thật mạnh, cô nghiến chặt răng một lúc lâu nhưng nam nhân ấy vẫn cứ xem như không có chuyện gì xảy ra.
Cô cứ việc cắn, còn anh vẫn nghiễm nhiên chịu đựng. Dù rất đau nhưng chỉ cau mày chứ không để lộ ra một chút biểu cảm gì khác.
Thấy Chu Chí Viễn vẫn cứ đứng trơ trơ ra đó, đến phút cuối người phải từ bỏ vẫn là cô gái. Nhưng cô không hề tỏ ta thương xót mà còn nhíu chặt đôi lông mày, gắt gao chất vấn.
"Anh bị điên hả? Tại sao vẫn không buông ra?"
"Buông ra em chạy mất thì sao?"
"Anh...Rốt cuộc anh muốn làm sao thì mới chịu buông tôi ra hả?"
"Em không được lạnh nhạt với tôi nữa."
"Đúng là ngang ngược."
Lâm Nhã Tịnh chán ghét phê phán một câu, nét mặt cứ tỏ ra bất mãn, nhưng Chu Chí Viễn thì vẫn cứ cười.
"Sao cũng được, miễn em không thờ ơ với tôi nữa là được."
"Vậy anh buông tôi ra đi!"
"Nhưng em phải hứa trước đã."
"Được được, tôi hứa đó. Giờ buông tôi ra được chưa?"