Chương 160
Diệp Mộc Châu ồ một tiếng: “Hóa ra như vậy, anh Việt Bách, thôi đừng so đo với cô Diệp”
Hoắc Ngạn Lâm thả lỏng.
Sau đó dường như Diệp Mộc Châu nghĩ đến một vấn đề, dùng giọng điệu bề trên từ tốn hỏi:
“Nhưng… Lần trước ngài Cửu nói vợ sắp cưới của Ngạn Lâm hình như tên Mộc Châu mà, sao giờ lại gọi là Khánh Thy, đổi tên sao?”
Trong lòng Diệp Khánh Thy kinh hãi, mặt trắng nhợt!
Phòng khách đột ngột chìm vào im lặng, cả người Diệp Khánh Thy run lên, mấy người giúp việc đồng cảm với Diệp Khánh Thy cảm thấy chị cô ta không biết xấu hổ đi làm người thứ ba đều ngoái đầu lại nhìn.
Diệp Mộc Châu giả vờ luống cuống: “Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Ngài Cửu, anh đã nói như thể mà.”
Hoắc Việt Bách hơi nhướng mày, mặt mày mang theo phong thái và khí chất của kẻ bề trên.
Anh không hứng thú lắm, giọng điệu vững vàng: “Không sai, tên là Diệp Mộc Châu.”
Diệp Khánh Thy muốn mở miệng giải thích theo thói quen, lại bị Diệp Mộc Châu giành trước.
Cô đeo kính mát, đôi môi đỏ khẽ mở: “Hóa ra đổi tên thật à, nhưng dáng dấp của cô không giống Diệp Mộc Châu lắm, không đẹp bằng cô ấy, khí chất càng không xuất chúng bằng Diệp Mộc Châu… Cô phẫu thuật thẩm mỹ thất bại sao?”
Hoắc Việt Bách: “…”
Lần đầu tiên anh gặp phải người phụ nữ tự khen mình trắng trợn như thế.
Vẻ mặt Diệp Khánh Thy vừa lúng túng vừa cứng ngắc, cả người lảo đảo như sắp ngã: “Tôi… Tôi không phải Diệp Mộc Châu…”
Thể mà lại nói dáng dấp cô ta xấu hơn Diệp Mộc Châu!! Đồ khốn!!
Trong phòng khách yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở.
Hoắc Ngạn Lâm tiến lên giải vây: “Ngài Cửu, bà chủ Hoắc, vợ sắp cưới của tôi là Diệp Khánh Thy, không phải Diệp Mộc Châu.”
“Nói như vậy là tôi nhớ sai rồi. ” Ý cười không chạm đáy mắt, Diệp Mộc Châu tỏ vẻ oán trách: “Việt Bách, lúc đầu anh nói vợ cậu Hoắc là Diệp Mộc Châu hại em mất mặt rồi nè.”