“Xì. . . . . . Tính cách biến thái của bà ta đâu phải lần đầu tiên chúng ta thấy được, cậu cứ coi như là. . . . . . bị chó điên cắn một cái đi!” Ngay cả Tần Duyệt luôn luôn dịu dàng cũng lên tiếng.
Lương Chân Chân rất cảm động, cảm thấy may mắn vì mình quen biết được nhiều bạn tốt như vậy, vui mừng hơn nữa là nữ sinh trong kí túc xá của cô rất dịu dàng lịch sự, ít nói, lúc này lại nói đùa để an ủi mình.
“Ừ, tớ không sao rồi.” Cô nặn ra một nụ cười, không biết rằng nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn.
“Này này! Cậu đang cười sao?” Tiết Giai Ny giơ móng vuốt ra bóp mặt của cô, hai người quậy một trận.
“Được rồi, thật sự tớ không sao đâu, xem như là bị chó điên cắn một cái.” “Chó điên” trong lời nói của Lương Chân Chân có nghĩa khác, dù sao cũng không thể bộc lộ ra ở trước mặt bạn bè được.
Tiết Giai Ny thu vẻ mặt đùa giỡn lại, hỏi nghiêm túc: “Chân Chân, cậu lo lắng cho bệnh tình của mẹ Diệp sao? Không phải đã nói là không có chuyện gì sao?”
Đột nhiên Lương Chân Chân nghĩ đến có thể dùng lý do này để dọn ra khỏi kí túc xá, mặc dù lừa gạt bạn tốt khiến cô áy náy, nhưng loại chuyện này cô chỉ dám chôn sâu dưới đáy lòng thôi.
“Ừ, trên căn bản không còn gì lo lắng rồi, nhưng mà tớ muốn chuyển về ở, để dễ dàng chăm sóc mẹ Diệp.”
“Vậy mỗi ngày cậu chạy tới chạy lui nhiều như vậy, cậu đi bằng gì!” Tiết Giai Ny cau mày.
Đột nhiên Cát Xuyến cười nói: “Chắc không phải là do Diệp công tử yêu cầu đi, hai người vừa mới rơi vào lưới tình nên cần có thêm nhiều không gian ở chung ~ cho nên, bọn tớ có thể hiểu được mà!”
Tiết Giai Ny lập tức vui vẻ, “Có thật không? Tối hôm qua có phải hai người hẹn hò không?”
Trong lòng Lương Chân Chân có một loại khổ sở không nói nên lời, đục khoét ruột gan của cô, đau đến nỗi hô hấp cũng khó khăn, nhưng cô phải giả bộ bình tĩnh cười cười, “Không có, anh ấy từ chối tớ rồi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!